Thục phi đứng từ xa vô tình nhìn thấy, lòng nàng ta coi như đã chết.

Đến phút cuối cùng người hắn chọn luôn là nàng.

Thục phi bước đi trong cơn mưa tầm tã, trong đầu hiện về những kí ức khi hai người còn bé.
"Nương nương."
Nhớ lại.
Đôn Thân Vương phủ.
Khi ấy nàng chỉ là cô bé mười hai tuổi, hắn từ nhỏ đã mất mẫu thân.

Đôn Thân Vương là cửu cửu của hắn nên hắn được đưa đến phủ để nuôi dưỡng và lớn lên cùng với Vương Thấm Nhược.
"Con làm ta tức chết mà! Giơ tay ra đây!"
"Này thì ham chơi! Này thì ham chơi, không học hành đàng hoàng."
Nàng ta lúc bấy giờ là một cô bé đáng yêu, nhưng chỉ vì bị ép nhập cung nên ngày ngày đều học đàn, lễ nghĩa trong cung.

Cô vốn chẳng thích gì chốn thâm cung đầy mưu tính đó nên trốn học ra ngoài chơi nào ngờ bị phụ thân bắt được đánh đến tay sưng tấy hết lên.
"Thấm Nhược tỷ tỷ, đừng khóc nữa.

Ta mang một thứ rất thú vị đến cho tỷ này."
Dạ Hằng lúc này mới 9 tuổi, là một cậu bé ngoan ngoãn, biết quan tâm đến người khác.

Hắn nhìn thấy biểu tỷ ngồi khóc ở hậu viện thì bắt đom đóm đến làm cho biểu tỷ vui.
"Ta mất rất lâu mới bắt được ở sân sau đấy.
Có đẹp không?".
"Đẹp.

Đẹp hơn đèn trong phòng ta nhiều."
"Vậy tặng cho tỷ đấy.

Nhưng tỷ đừng khóc nữa, được không? Cha của tỷ cũng ác thật đấy."
Hắn cầm tay nàng ta lên nhẹ nhàng thổi.
"Cha đã nói nếu đánh đàn không tốt thì đừng nói là vào cung làm phi tử, đến công tử nhà bình thường cũng sẽ coi thường ta.

Nhưng
ta không hề muốn vào cung làm phi tử."
"Sao lại vậy chứ? Trong mắt ta, Thấm Nhược tỷ tỷ là tốt nhất."
"Thật sao?".
"Đúng vậy.

Bình thường biểu tỷ chơi cùng ta,
đọc sách cùng ta.

Trừ mẹ ta ra, Thấm Nhược tỷ tỷ là người tốt nhất với ta."
"Vậy sau này tỷ tỷ sẽ tốt với đệ cả đời, được chứ?".
Trở lại.
[Từ khoảnh khắc ấy, trong lòng ta chỉ có một mình đệ.

Những năm qua, người ta ban ngày nhớ mong là đệ, người gặp trong mơ cũng là đệ.Ta và đệ là thanh mai trúc mã, duyên tốt trời ban, cớ sao phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay? Hoàng thượng muốn tách hai chúng ta ra, một người là phi, một kẻ là thần.

Ta đã chấp nhận số phận này.]
[Nhưng bây giờ, đệ lại bị nữ tử đê tiện như vậy mê hoặc tâm trí, vứt bỏ tình cảm của ta và đệ ra sau lưng.

Ta sẽ không cam chịu chờ đợi nữa, đệ phải thực hiện lời hứa của mình.]
Ngọc Thiền Cung.
Thục phi trở về tẩm cung của mình viết thư tình đem hết tâm tư nói ra rồi sai người mang đến cho hắn.
[Người ta luôn nhung nhớ là đệ.

Lúc này đệ phải thực hiện lời hứa, hãy đưa ta rời khỏi đây].
"Thái Điệp."
"Nương nương."
"Giao bức thư này cho vương gia."
"Vâng."
Bình Lạc điện.
"Thương hội Tử Hiên? Tại sao bản vương chưa từng nghe nói đến thương hội này?".
Hàn Cẩm Y đem những chuyện mình điều tra được đến báo với hắn.
"Nhóm người chết ngày hôm ấy đa phần đều không rõ lai lịch, nhưng bọn chúng đều từng làm việc tại thương hội Tử Hiên.

Bọn họ làm việc khiêm tốn, chưa từng điều tra được thế lực đứng sau."
"Vậy thì phiền Cẩm Y điều tra rõ ràng nguồn gốc của thương hội này."
Y sau khi nói xong liền rời đi, lúc ra ngoài phát hiện bức thư của Thục phi nên đến Quan Thư Cung tìm nàng.
"Mấy ngày không gặp, Tịch Dao, cô gầy đi nhiều rồi đấy.

Hơn nữa Quan Thư cung này tại sao lại ít đi nhiều người như vậy?".
"Chỉ là điều chỉnh thường thấy nơi hậu cung thôi, không cần để ý quá.

Ngược lại là huynh đấy.

Vội vàng đến đây như vậy là có chuyện gì?".
"Ta đến Bình Lạc điện bàn bạc chuyện quan trọng với Dạ Hằng thì phát hiện ra một người mặc đồ đen ở trước cửa và lấy được bức thư này ở đó".
Nàng cầm lấy mở ra đọc.
"Là thư tình của Thục phi."
" To gan làm xằng như vậy.

Chuyện này mà bị phát hiện ra thì đúng là họa vô đơn chí với Dạ Hằng".
"Vương Thấm Nhược luôn có suy nghĩ kín đáo,
cũng chỉ có chuyện của Dạ Hằng mới làm cô ấy mất lý trí như vậy."
Ngọc Thiền Cung.
"Dạ Hằng đã đến tìm ta chưa?".
Sau khi gửi thư đi bên này nàng ta đứng ngồi không yên đi qua đi lại đầy ngóng trông.
"Nương nương, người đừng nên đợi thì hơn.

Để nô tỳ đi lấy ít nước nóng cho người, sau khi tắm rửa thì nghỉ ngơi đi."
"Đệ ấy từng chính miệng hứa với bản cung.
Dù thế nào đi nữa thì bản cung cũng không cho đệ ấy nuốt lời.

Dù cho dùng hết đủ mọi thủ đoạn thì bản cung cũng muốn nghĩ cách đạt được mong muốn, không chừa đường lui."
"Nương nương, vậy ý của người là..."
"Nếu đệ ấy đã nhìn mà như không thấy thì bản cung chỉ có thể đến tận nơi để nhắc nhở."
[Bình Lạc điện]
"Nương nương."
"Tại sao không để ý đến thư của ta?"
"Ta không hiểu biểu tỷ đang nói gì.

Nhưng tỷ bất ngờ đến Bình Lạc điện như vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng thì vẫn nên về sớm thì tốt hơn."
"Nếu không phải đệ nhìn mà như không thấy,
nói mà không giữ lời thì sao ta lại đến đây?
Dạ Hằng, bao nhiêu năm nay, ta chưa có ngày nào là không trông ngóng đệ, chờ đợi đệ.

Ta đã chịu đủ chốn thâm cung này rồi.

Hãy đưa ta đi đi.

Bây giờ đưa ta rời khỏi đây, được không?".
"E là nương nương suy nghĩ lung tung rồi.

Bản vương là thần, người là phi tần, sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy? Tại sao tỷ còn không hiểu? Trước đây tỷ là tỷ tỷ tốt của Dạ Hằng bây giờ tỷ lại là phi tần của hoàng huynh.

Bản vương chưa từng có một chút suy nghĩ nào khác với nương nương."
"Vậy tại sao đệ lại ôm suy nghĩ gặp may với Bạch Tịch Dao?".

"Nương nương hiểu nhầm rồi."
"Dù ta có hiểu nhầm hay không thì ngày ấy đệ cũng từng hứa với ta rằng nếu ta ra tay giúp đỡ Bạch Tịch Dao thì sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của ta, dù là tính mạng của đệ cũng được.
Bây giờ, yêu cầu của ta là đệ hãy đưa ta rời khỏi đây."
"Tính mạng này của bản vương, nếu nương nương muốn thì lúc nào cũng có thể lấy.
Nhưng yêu cầu lúc này của nương nương,
xin thứ cho Dạ Hằng không thể thực hiện."
"Với đệ, yêu thương ta chẳng lẽ còn khó hơn từ bỏ tính mạng? Được.

Nếu đệ đã vô tình như vậy
thì tỷ tỷ cũng không yêu cầu nữa."
Thục phi cố gượng nước mắt, nhưng lời nói đã lạc giọng đi.
"Thái Điệp."
Nô tỳ thân cận đem hai ly rượu đến.
"Hai ly rượu này coi như là lời cáo biệt của ta và đệ.

Hôm nay uống nó, tình cảm của ta và đệ chỉ đến đây thôi, không còn nữa."
Nhìn thấy hắn do dự không uống, nàng ta chua chát nói.
"Chẳng lẽ đệ còn sợ ta hạ độc trong rượu này để hại đệ? Chuyện đã đến nước này mà ngay đã chuyện này đệ cũng không muốn tin tưởng tỷ tỷ sao?".
Quan Thư Cung.
"Chủ nhân.

Ban nãy ta thấy Thục phi vội vội vàng vàng đến Bình Lạc điện."
Nàng suy nghĩ một hồi quyết định đến Bình Lạc điện.
"Thinh Nguyệt."
"Có nô tì."
"Ngươi hãy giữ lá thư này lại, đừng để rơi vào tay ai.

Ân Tuyết, cô đi theo ta."
"Nương nương, người muốn đi đâu?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play