Ngày hôm sau.
Thiên lao.
Hoàng thượng đến thiên lao thăm hắn, nhìn thấy hắn thẩn thờ như đang suy nghĩ gì đó, bèn lên tiếng.
"Tam đệ đang ân hận về chuyện mình đã làm hay đang nghĩ cách thoát ra?".
Nghe tiếng nói, hắn quay người lại nhìn.
" Tham kiến hoàng thượng".
" Không có người ngoài không cần câu nệ tiểu tiết.

Xem ra hành hình cũng nhiều đó".
Nhìn những vết thương chằng chịt trên người hắn, y thản nhiên nói.
"Chỉ cần có thể chứng minh thần đệ trong sạch thì dù có bị hành hình trăm lần chịu ngàn đao thần đệ cũng không ngại".
Nhìn chén nước màu trắng đục đang đặt trên bàn, y lại nhắc đến chuyện xưa.
" Tam đệ còn nhớ loại rượu trắng này không?".
Hắn quay lại nhìn chén rượu không nói lời nào.
" Trẫm còn nhớ khi đệ và ta khoảng 20 tuổi đi chinh chiến cùng phụ hoàng, khi quay về gặp phải phản quân nên bị bao vây trong núi.

Lúc đó trời rất lạnh, chỉ có rượu trắng mới làm ấm người được mới giữ được mạng sống.

Khi đó giữ được mạng sống mới là mong muốn duy nhất của mọi người, nhưng con người cuối cùng cũng thay đổi mong muốn cũng không ngừng tăng lên cả đệ cũng vậy".
Nghe những chuyện này hắn biết được y là đang sợ hắn thành phản quân sẽ uy hiếp ít nhiều đến ngôi vị của mình, suy cho cùng ngôi vị này cũng là hắn nhường cho y.
" Thần đệ cả gan hỏi một câu.

Trong lòng hoàng huynh muốn tin ta hay là bọn họ?".
" Đương nhiên trẫm muốn tin đệ nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả đệ muốn trẫm lựa chọn thế nào?".
" Được.

Vua muốn thần chết, thần không thể không chết".
" Chúng ta là huynh đệ thân thiết với nhau chỉ cần đệ nhận sai thì trẫm có thể giảm hình phạt cho đệ".
" Thần đệ thà chết chứ không muốn bị chửi rủa muôn đời, cảm ơn ý tốt của hoàng huynh".
" Được.

Vậy đệ chờ ngày hành hình đi".
Dạ Quân nói xong liền quay người trở ra.

Y vừa rời đi, vài tên lính đã bắt Bôn Lôi vào thiên lao.
" Vương gia, vương gia".
" Bôn Lôi".
Hắn nhìn thấy Bôn Lôi đi đến hỏi tình hình.
" Ngươi không sao chứ?".
" Chỉ là vết thương nhỏ, không chết được đâu".
Hắn nhìn thấy tình hình hiện tại, không nhịn được đập tay vào song cửa.
" Tình hình của Tịch Dao bây giờ thế nào?".
" Trước khi thị vệ đến, Bạch cô nương đã trốn bằng lối bí mật rồi".
" Vậy thì tốt".
Hắn nhẹ nhõm ngồi xuống đất, Bôn Lôi bên cạnh cũng ngồi theo, hai người dựa lưng vào nhau, cách nhau một song sắt.
" Bôn Lôi, hôm nay bản vương hại ngươi phải chết theo, bản vương thấy hổ thẹn lắm".
"Bôn Lôi chỉ mong được hầu hạ bên cạnh vương gia, vương gia ở đâu thì Bôn Lôi ở đó".
Đại Lý Tự.
Hàn Cẩm Y đang ở ngoài dò xét tình hình tìm cách lẻn vào Đại Lý Tự, đây là nơi điều tra cơ mật nhất của Đại Chử nên binh lính canh phòng rất nghiêm ngặt.

Nhân lúc binh lính thay phiên canh gác, hắn lẻn vào bên trong, từng bước đến gần phòng nội vụ.

Bên trong nội vụ, có vô số sổ sách cùng hồ sơ của các vụ án, hắn đi tìm xung quanh như mãi chẳng thấy đâu, hắn tiến sâu hơn vào bên trong, trong này trên kệ có rất nhiều hộp đựng thư, hắn lùng sục một hồi lâu cũng tìm thấy mật thư.

Sau khi lấy được mật thư, hắn lại men theo đường cũ ra ngoài.
Bên này nàng lo lắng sốt ruột, không biết hắn có tìm được mật thư không.

Lúc này, Hàn Cẩm Y cũng trở về.

" Huynh trở về rồi."
" Cô mau xem thử đây có phải nét chữ của Dạ Hằng không?".
Hắn đưa thư cho nàng rồi nói.
Nàng cầm lấy xem một hồi liền đáp.
" Nét chữ của Dạ Hằng không thể nắn nót như vậy, cái này chắc chắn không phải ngài ấy viết".
" Nhưng chỉ dựa vào điều này cũng không thể chứng minh ngài ấy vô tội.

Cô xem kĩ nội dung thư đi".
" Huynh xem, hai chữ này khác nhau quá".
" Lối chữ thảo cần viết nhanh, viết liên tục.

Những bài thơ này viết bằng lối chữ thảo không phải là kiểu chữ viết thư thông thường không thể làm chứng cứ tham khảo được.

Không xong rồi, giờ Ngọ ngày mai là hành hình rồi".
" Huynh yên tâm ta đã có cách.

Ta chắc chắn sẽ lấy được chứng cứ trước ngày mai".
Nhìn thấy sự nổ lực của nàng khiến hắn vô cùng cảm động.
" Bạch cô nương, cô thật sự đồng ý với ta sẽ chăm sóc Dạ Hằng cả đời sao?".
" Đời người cũng chỉ khoảng 70 năm thôi khó mà gặp được người mình yêu thật sự.

Ta đã gặp được rồi thì dù có lao vào chỗ chết ta cũng muốn thử một lần.

Dù rằng ngài ấy chỉ xem là thế thân ta cũng bằng lòng".
Hai người nhìn nhau, nở một nụ cười mãn nguyện.
Sau khi chia tay Hàn Cẩm Y, nàng không trở về Bạch phủ mà trực tiếp vào cung, vì không có lệnh bài nên nàng không thể vào cung được.

Đúng lúc hàm Nguyệt công chúa cũng đến, nàng nhờ Hàm Nguyệt giúp mình vào cung.
" Cô ấy là đại phu do ta mời đến".
Binh lính thấy Hàm Nguyệt đều cúi người hành lễ.

Nàng cũng thuận lợi vào được cung.
Tẩy Ngô Cung.
Thục phi là biểu tỷ của Dạ Hằng nhưng lại đem lòng yêu thương hắn, cô nhất thời cũng không biết làm cách nào để cứu Dạ Hằng.

Nàng đến đây mục đích cũng chính là nhờ cô.
" Xin hỏi Thục phi nương nương có ở đây không? Tiểu nữ có việc cầu kiến".
" Cô là ai?".
Nàng không đợi được bèn xông vào nhưng bị cung nữ chặn lại.
" Thục phi nương nương, tiểu nữ Bạch Tịch Dao cầu kiến".
Thục phi trong tẩm cung đang ngồi nhìn bức tranh vẽ Dạ Hằng, nghe tiếng huyên náo, nghẹn ngào nói.
" Cô ta là người cứ quấn lấy đệ, Bạch Tịch Dao".
" Thái Diệp đuổi cô ta đi đi".
" Vâng".
" Thục phi nương nương...".
" Nương nương không có ở đây, cô đi đi".
Cung nữ ra ngoài cửa đuổi nàng đi, nhưng nàng vẫn cố chấp đòi gặp cho bằng được, nàng đẩy cung nữ đó ra chạy vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play