Đứng trước lời nói vô tình của hắn, nàng không khỏi chạnh lòng.

Ba người rơi vào tình huống khó xử, không khí trở nên ngượng ngùng.
Bỗng nhiên cấm vệ quân dưới sự chỉ đạo của Thiên Diện đột ngột kéo đến bao vây Cốc Dạ Hằng lại.
" Hằng vương, ngươi ý đồ bất chính, cấu kết với sứ giả Đại Sở muốn tạo phản, nay nhân chứng vật chứng đều có đủ, hoàng thượng hạ lệnh bắt ngươi định tội".
Lời nói vừa dứt, một toáng binh lính dùng mũi giáo chỉa về phía hắn.

Hàn Cẩm Y và Tịch Dao bên cạnh đều ngạc nhiên không biết chuyện gì đang diễn ra.
Dưỡng Tâm Điện.
" Nghịch thần ".
" Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?"
Cốc Dạ Hằng bị bắt đưa đến đại điện.
" Đệ tự xem đi".
Hoàng thượng ném mật thư bằng da thú xuống dưới, hắn nhặt lên đọc qua một lượt.
" Hoàng thượng, thứ này không phải thần đệ viết.

Thần đệ trấn giữ biên cương nhiều năm hơn nữa lại như nước với lửa với Đại Sở sao có thể cấu kết với Đại Sở".
" Đệ im đi.

Trẫm và đệ lớn lên cùng nhau chẳng lẽ trẫm không nhận ra nét chữ của đệ sao?".
" Đúng là nét chữ này có chỗ giống.

Chắc chắn có người cố ý bắt chước nhằm hãm hại ta".
" Ha ha! Hằng vương đúng là người cao quý nên hay quên.

Hôm qua mới đến thăm, hôm nay đã quên rồi".
Sứ giả của Đại Sở bên cạnh cười mỉa mai.
Hắn nghe tên sứ giả kia nói liền nhớ ra hôm qua đúng thật là có đến thăm.

Sứ giả Đại Sở cố tình để tấm da thú này vào Cửu Minh Châu dâng tặng hoàng thượng nhằm giá họa cho hắn.
" Thì ra ngươi dụ dỗ bản vương xem vật cống đó...!Ngươi có ý định hãm hại từ trước rồi".
" Hằng vương nói sai rồi.

Ta mời ngài xem vật cống là mong muốn hai nước có quan hệ tốt đẹp, xoá bỏ hiềm khích trước đây nhưng bức thư này được tìm thấy trong hộp gấm đựng vật cống sau khi vương gia rời đi".
" Biết bao nhiêu lần trẫm nhận được mật tấu nói đệ lén vào Đại Sở ở biên ải trẫm đã nhịn.

Nói đệ dùng tiền trong quân đội để mua chuộc người khác trẫm cũng nhịn nhưng trẫm không bao giờ nghĩ đệ dám có ý đồ mưu phản trước mặt trẫm".
Hắn quỳ xuống vẫn thái độ bình tĩnh như thường.
" Thần đệ không bao giờ có ý phản bội hoàng thượng.

Đời này kiếp này không có mãi mãi cũng không có, Cốc Dạ Hằng ta không sợ sống chết chỉ xin hoàng thượng có thể ban ơn điều tra rõ chân tướng trả trong sạch lại cho thần đệ".
" Đệ dám nói rằng từ đầu đến cuối đệ hoàn toàn trong sạch sao?".
" Hoàng thượng, chuyện này không liên quan đến Nam Du nhưng đúng là có chỗ kỳ lạ nên không nói ra ta thấy khó chịu lắm.

Xưa nay Đại Sở luôn lăm le Đại Chử, Hằng vương lại là chiến thần Đại Chử nếu thật sự mưu phản thì là chuyện quá tốt rồi.

Sao Đại Sở lại từ chối ngài ấy một cách bất thường như vậy? Nên hoàng thượng hãy suy xét kĩ nguyên do của chuyện này".
Hàm Nguyệt công chúa rời khỏi cổng lớn của Dưỡng Tâm Điện không được bao lâu thì đã được mời đến đại điện.

Đứng bên cạnh nghe hết toàn bộ sự việc nàng cũng nói mấy lời giúp hắn.
" Hừ! Đại Sở ta và Nam Du không có thù oán sao Hàm Nguyệt công chúa lại ném đá giấu tay, cố ý hãm hại chứ?".
" Được rồi.

Người đâu, tước áo mũ của Hằng vương đưa vào thiên lao chờ thẩm tra".
Nàng không vào được bên trong, trong lòng nóng ruột như lửa đốt hay tin hắn bị nhốt vào nhà lao liền lập tức chạy về Hằng vương phủ.
" Bôn Lôi, Bôn Lôi".
Nàng vừa chạy vừa kêu tên y.
" Bạch tiểu thư.

Sao cô quay về một mình? Vương gia đâu?".
" Dạ Hằng bị bắt vì tội mưu phản rồi.

Chúng ta phải mau nghĩ cách cứu ngài ấy".
" Cái gì? Xem ra cuối cùng ngài ấy cũng ra tay với vương gia.

Không được...".
" Báo.

Bẩm báo đại nhân, Thiên Diện đại nhân mang quân đến vương phủ rồi".
Tên lính gác cổng bên ngoài chạy vào bẩm báo.

" Thôi xong rồi.

Bôn Lôi ngươi cầm chân bọn họ đi".
Nói xong nàng chạy thẳng đến thư phòng của hắn đem hết sổ sách, tranh chữ, thư báo đi.
" Bôn Lôi, ta lấy hết những thứ cần lấy rồi, chúng ta đi thôi".
" Bạch tiểu thư, cô đi theo lối bí mật ở hòn non bộ sau viện ra ngoài đi.

Ta không thể đi, nếu ta đi không phải vương gia sẽ bị bàn tán sao? Cô mau đi đi".
" Ngươi cẩn thận đó".
Binh sĩ của Thiên Diện cũng đã đến nơi, toàn bộ vương phủ đều bị bao vây phong tỏa.
" Lục Soát".
Đậu Sĩ Minh lúc này trong lòng cảm thấy rất vui, coi như ông đã thuận lợi nhổ được cái gai trong mắt mình.
Giờ khắc này ông ta đang ung dung ở thiên lao chuẩn bị hành hạ hắn.

Bạch Chấn Đình lúc này cũng đến thiên lao.
" Đậu đô hộ".
" Bạch thừa tướng, ha ha! Lâu ngày không gặp".
" Lúc trước ta có nghe một số tin đồn nói ngài bí mật vào kinh xem ra chuyện này là thật?".
" Ta nhận lệnh của hoàng thượng không dám sơ suất, vội vàng vào kinh nên vẫn chưa đến thăm thừa tướng và muội muội được.

Xin thứ lỗi".
"Hoàng thượng đã lệnh cho chúng ta điều tra vụ án của Hằng vương, chúng ta phải điều tra ra chân tướng vụ việc này để không phụ ơn của hoàng thượng".
" Đúng, đúng.

Nào".
Đậu Sĩ Minh mời ông vào trong nói chuyện.
" Muội phu à, chúng ta là thông gia nên có vài lời ta nói thẳng nhé.

Lúc trước ở biên cương quân sự và chính trị được chia riêng ra, ta quản việc chính trị, Hằng vương quản lý việc quân sự.

Nhưng bây giờ quân quyền của Hằng vương đã bị tước rồi hiện tại vẫn chưa quyết định được ai sẽ quản đội biên phòng.

Nếu như có thể để ta nắm giữ sau này chúng ta tạo liên minh lớn mạnh trong triều còn ai dám không công nhận đây?".
" Ưm...!ta không có hoài bão lớn như Đậu đô hộ, ta chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình.

Đến khi về già thì lui về ở ẩn, vui vẻ an nhàn".
" Muội phu, hoàng thượng bảo chúng ta điều tra ông có nghĩ đến người có ý gì chưa? Đừng đứng nhằm thuyền...".
Ông nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lời nói lại có phần đe dọa.

Lúc này Dạ Hằng được hai tên lính canh đưa vào.
" Hằng vương".
" Là ông?".
" Hằng vương, ngày trước ở biên cương ngài coi thường ta bây giờ thời thế thay đổi, Hằng vương ngài cũng có kết cục này, ván cờ này ta và ngài chơi lâu quá rồi".
" Đậu Sĩ Minh, ván cờ này còn chưa kết thúc đâu, ngươi đừng đắc ý vội".
" Vật chứng đầy đủ, trên thư còn là nét chữ giống y hệt nét chữ của ngài, ngài còn gì để nói.

Hoàng thượng hạ lệnh cho ta điều tra vụ án này, quốc có quốc pháp nếu ngài không nói ta đành thi hành vương pháp vậy".
" Người đâu".
Bạch Chấn Đình bên cạnh ngăn cản.
" Không được, luật pháp của Đại Chử ta trước giờ không được hành hình với quan lớn, Hằng vương còn là người của hoàng thất, địa vị cao quý".
Đậu Sĩ Minh hắt tay ông ra, nghiêm giọng nói.
" Người sắp chết, địa vị gì cũng đâu còn quan trọng.

Người đâu, trói phạm nhân lại đánh 30 gậy".
" Dạ".
Hắn nhanh chóng bị trói bằng dây xích, bị đánh cho đến người toàn vết thương, da thịt gớm máu thấm vào y phục, khoé miệng cũng nôn ra máu nhưng hắn vẫn không nói gì âm thầm chịu đựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play