Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Thời điểm Khương Tự chết, tuyết đọng hành cung nhiều đến mức có thể chôn người.Từ khi nàng sinh ra cơ thể đã yếu ớt, bệnh quấn thân luôn phải nằm trên giường, mệnh chú định sống không quá tuổi 16.


Sau lại được sư phụ cho một viên hạch đào, bảo nàng gieo trồng, nói nếu hoa không nở thì mệnh chưa hết.Hiện giờ cây đào gieo nhiều năm vẫn chưa nở hoa bỗng xuất hiện một bông hoa đào sáng bừng giữa mầm xanh.Đương lúc giây phút tử vong cận kề, cửa viện bị người ta đẩy ra, một nam một nữ tiến vào.

Người nam dùng ngọc quan vấn tóc, lông mày như dao khắc, lông mi như vẽ, áo xanh thêu những đóa tường vân nở rộ, còn có tiên hạc vẫy cánh, vẻ đẹp thoáng như bầu trời tiên cảnh trên cao.Người nữ mặc váy lụa mỏng, váy trắng bay bay, mỗi bước như hoa sen nở.Sư phụ? Nội tâm Khương Tự vui mừng, giãy giụa muốn đứng lên lại chỉ thấy nàng kia nói: “Chúc mừng đạo hữu, Đạo Chủng đã nở hoa, con kiến hồi nhỏ ngài dùng tâm đối đãi 16 năm quả nhiên hoa dung nguyệt mạo*, đạo hữu giờ phải tự tay chém bỏ, liệu có thể xuống tay?”(*) Hoa dung nguyệt mạo:Dung mạo đẹp như hoa như trăng.Cố Kỳ Châu lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là một nữ tử phàm trần, nàng ta nhờ có mệnh cách nữ đế mới xứng để làm phôi thai Đạo Chủng của ta, ta mang làng ta lĩnh ngộ thất tình lục dục thế gian, nàng ta giúp ta phá kính thành đạo, đôi bên không thua thiệt lẫn nhau.”Người nam nói xong đưa tay cách không chém xuống cây hoa đào trong viện kia, điểm vào giữa mày của Khương Tự, lấy đi một giọt máu đầu tim của nàng tưới lên hoa đào.Cả người Khương Tự đau nhức, trong lúc hồn phách hốt hoảng rời khỏi thân thể bỗng cúi đầu mới thì người phát hiện bản thân đang nằm lạnh băng trên giường, đã khí tuyệt bỏ mình.

Cùng lúc đó trong đầu nàng xuất hiện một thoại bản tu tiên.Trong thoại bản, nam chủ Cố Kỳ Châu là con trai Thiên Đạo, xuất thân từ phàm giới, ở phạm giới tranh quyền đoạt thế trở thành Nhiếp chính Vương.

sau này lại có tiên duyên được một đạo nhân tha phương thu làm đồ đệ rồi đưa về Vân Mộng Thập Bát Châu.

Từ đó chính thức bước lên con đường tu tiên, chém yêu tà, tìm trân bảo, lấy được trái tim vô số nữ tu, một đường nghịch tập trở thành đạo chủ Vân Mộng Thập Bát Châu, cuối cùng phi thăng.Thoại bản tử, thời điểm Cố Kỳ Châu phá tứ cảnh tâm sinh ra ma chướng, trần căn chưa trừ.

Vì muốn phá tâm cảnh ở phàm trần giới mà tìm một nữ đế cơ ở một quốc gia nho nhỏ, sửa lại mệnh cách, ở trên người này gieo Đạo Chủng, lấy máu trong tim tưới Đạo Chủng, chăm sóc coi nàng như bạn như vợ.

Mười sáu năm dùng tâm đối đãi, chờ đến khi nữ tử phàm trần này rễ tình đâm sâu, Đạo Chủng nở hoa, Cố Kỳ Châu lại lấy máu trong tim tưới Đạo Chủng, lấy đi tánh mạng, chặt đứt trần căn, đại đạo mới thành, làm rạng rỡ Thập Bát Châu!Mà Khương Tự chính là nữ tử phàm trần đến tên họ cũng không có, mọi thứ được sơ lược hết mức có thể trong thoại bản.“Sau khi ngươi chết, ta sẽ che chở quốc gia này trăm năm, A Tứ, trên đường đến hoàng tuyền, không thể gặp lại.” Tu sĩ tuấn mỹ kinh tài tuyệt diễm của Vân Mộng Thập Bát Châu cúi người vuốt ve khóe mắt nàng, ánh mắt nặng nề như sương mùa đông.

Sau đó gã ta xoay người lãnh khốc rời khỏi.Trên đường đến hoàng tuyền, không thể gặp lại! Khóe mắt Khương Tự đỏ tựa máu, đại bi, đại triệt, cuối cùng cũng hiểu ra.

Hóa ra nàng chẳng qua chỉ là một con kiến nho nhỏ ở phàm trần giới, là đá mài dao trên đường tu tiên của đệ tử Đạo Tông - Vân Mộng châu - Cố Kỳ Châu!Mấy năm nay đủ loại chuyện chẳng là lợi dụng.

Nàng sống trong một giấc mộng do Cố Kỳ Châu dệt ra, mộng tỉnh là lúc quốc gia bị hủy người mất mạng, mệnh số hồn phi phách tán! Con kiến cũng có vui giận đau buồn.

Nếu nói nàng dùng vô số máu tươi người phàm trần giới tưới tắm, động tình lại trảm tình, đạo như vậy không thành cũng thế.Hồn phách tiêu tán gần hết thì một giọng nói từ hư vô mờ mịt phá không truyền đến: “Hệ thống cá mặn* tu tiên kích hoạt, trói định một tòa phế tiên phủ ……”(*) Cá mặn: chỉ những người còn sống mà không có đam mê, không có lý tưởng.Đám thị nữ, ma ma buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện tiểu đế cơ được tiên quốc chủ nhường ngôi đã bệnh chết trên giường.

Tiểu đế cơ vẫn đương tuổi đậu khấu niên hoa, băng cơ ngọc cốt, lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Khi mất tựa như đang ngủ, chỉ khác duy nhất ở chỗ khóe mắt không biết khi nào đã sinh ra một nốt ruồi màu máu.Một năm kia rét đậm, phàm trần giới nghênh đón tuyết lớn trăm năm mới gặp một lần.

Tuyết rơi thật dày, thậm chí như muốn đem thất tình lục dục trong thế gian cùng vùi lấp..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play