Hoài Khang thấy trong lòng xôn xao, một phần vì cái nắm tay kia, một phần tự hỏi vì sao phải khó chịu.

Anh và Tuệ Khanh có thể nói là có duyên với nhau, gặp nhiều hơn cả những bệnh nhân khác, nhưng không đồng nghĩa bản thân lại có một loại cảm xúc không nên có.
“Điên mất thôi.”
Hoài Khang lầm bầm, ngả đầu ra sau rồi gác tay lên trán.

Có lẽ do tập trung quá nhiều vào công việc, anh bắt đầu thèm quay lại những ngày tháng vui chơi như còn trẻ, nên khi thấy được những thứ ấy từ Tuệ Khanh, anh đã bị thu hút.

Một suy nghĩ khác hiện lên ra vẻ đối đầu: anh cũng gặp không ít người đồng trang lứa với cô, vậy tại sao ánh mắt chỉ hướng về mỗi mình cô, anh hãy chấp nhận rằng anh đã vượt quá mức mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.
“Không đúng.”
Hoài Khang gằn giọng, sau đó sực tỉnh lại rồi nhìn khắp căn phòng trống rỗng chỉ có mỗi mình mình.

Anh rơi vào trầm tư đến mức tự lẩm bẩm, không khác gì một kẻ tự kỷ.

Anh cần phải xác minh lại mọi chuyện, tìm hiểu kỹ trái tim mình mách bảo điều gì.

Nghĩ thông, anh thở hắt ra một hơi, sau đó rời khỏi bệnh viện sớm hơn bình thường rồi đến nhà họ Triệu để thăm khám đô đốc thực vật theo lịch đã hẹn từ trước.

Nhưng nào ngờ chính đêm đó, anh không phải chỉ là kẻ bị ảnh hưởng bởi buổi biểu diễn của một cô bé nhỏ, mà người bạn suốt hơn một năm qua nằm trên giường cũng có các dấu hiệu bất thường.
Ở bên phía Tuệ Khanh, mọi chuyện dường như chẳng dễ dàng gì hơn.
Chưa kịp kết thúc buổi thi, Tuệ Khanh đã thấy Tâm Dao chạy ra khỏi sân trường rồi bắt một chiếc xe đi mất.

Cô muốn đuổi theo nhưng lại không thể, bên ngoài bầu trời chỉ là một mảng đen kịt, không thấy rõ dấu chân ai, chỉ có các ánh đèn sáng lấp lánh sau lưng khiến cô không biết phải làm sao.

Rõ ràng tiết mục của Tâm Dao vô cùng đặc sắc, rất xứng đáng để ở lại nghe sự tung hô của mọi người.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện mà Tâm Dao quan tâm nhất chỉ có thể liên quan đến nhà họ Triệu.
“Chẳng lẽ đô đốc xảy ra chuyện gì?”
Tuệ Khanh nhíu mày, tự hỏi trong lòng nhưng chỉ thấy lo lắng thêm cho Tâm Dao.

Chưa kịp suy nghĩ sẽ làm gì tiếp theo, một cánh tay đã đưa ra trước mặt cô khiến cô lùi nhanh về sau.
“Xin lỗi đã làm em giật mình.”
Một giọng nói dịu nhẹ vang lên ở kế bên.

Tuệ Khanh cũng chuyển dời tầm mắt đang dần thích nghi trong bóng tối của mình.

Trước mặt, một người phụ nữ có dáng người cao, mái tóc thẳng mượt được buộc nhỏng cùng bộ đồ tây trên người.

Tổng thể làm ai nhìn vào cũng phải thốt lên năm từ sức hút của tri thức.
“Chị là ai?” Tuệ Khanh gật đầu một cách để thể hiện lễ nghĩa tôn trọng.
“Chị tên Ái Thi là một trong các quản lý nghệ sĩ của công ty Bấc Việt.

Chị muốn mời em tham gia dưới trướng của công ty.

Đây là danh thiếp của chị, em cứ từ từ suy nghĩ nhé.

Chị có việc đi trước.” Ái Thi nở nụ cười ấm áp, sau đó quay gót rời đi.
Tuệ Khanh sững sờ, cầm chắc tờ danh thiếp trong tay mà run lên cầm cập.

Công ty Bấc Việt là một trong những công ty đào tạo nghệ sĩ có tiếng, phải nói là có thể sánh ngang hàng cùng công ty của nhà họ Đỗ.
Thuỳ Linh đang đi tìm hai người Tâm Dao và Tuệ Khanh, chợt thấy cô đứng ngây ngốc thì nhanh chóng đi lại gần, vừa kéo cô vào trong cánh gà, vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy Khanh? Tâm Dao đâu?”
Tuệ Khanh trả lời: “Tâm Dao hình như có việc bận nên về trước rồi chị.”

Thuỳ Linh gật đầu, giây sau mới để ý tới thứ mà Tuệ Khanh cầm trên tay nên nhìn sơ qua một lượt thì vô cùng ngạc nhiên: “Là danh thiếp của quản lý Ái Thi.

Em có nó ở đâu?”
“Ban nãy có một chị tự xưng là Ái Thi đưa cho em, bảo em hãy gia nhập công ty Bấc Việt.” Tuệ Khanh cũng thành thật kể lại mọi chuyện, rồi quay sang hỏi ý kiến Thuỳ Linh: “Chị nghĩ em nên làm gì ạ?”
“Còn làm gì nữa, đây là cơ hội có một không hai.

Quản lý Ái Thi rất gắt trong việc tìm kiếm nghệ sĩ, nhưng khi đã chọn thì sẽ hết lòng đào tạo.” Thuỳ Linh lập tức khuyên nhủ Tuệ Khanh hãy đồng ý, đừng để vụt mất thời khắc quan trọng này.
“Em biết rồi, cảm ơn chị.” Tuệ Khanh cũng không muốn bỏ qua sự việc này, quyết định sáng hôm sau sẽ liên lạc cho Ái Thi.
Đêm Rạng Rỡ kết thúc với niềm hân hoan và thành công ngoài sức mong đợi, thậm chí khán giả còn được chiêm ngưỡng biến cố sinh viên ăn cắp bài diễn của nhau.

Khẳng định ngày mai các bài báo sẽ tràn lan trên trang trường và mạng xã hội để giật tít cho sự bê bối này.
Tuệ Khanh nhẹ thở ra, cuối cùng cũng có thể buông xuống chút áp lực.

Đang dọn dẹp đồ để về kí túc xá, điện thoại bất chợt reo lên, người gọi đến lại là bà Huỳnh.
“Con nghe thưa mẹ.” Tuệ Khanh nhanh chóng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia im lặng, lâu lâu truyền đến tiếng thở đều: “Mẹ ơi…”
“Khanh…”
Giọng nói phát ra từ điện thoại khiến Tuệ Khanh sững sốt, hốc mắt tự giác nóng bừng lên mà không rõ nguyên do, cho tới khi cô đè nén cảm xúc trực trào ở cổ họng, cố gắng thốt ra một từ trầm khàn: “Ba…”
“Ừm!” Đầu dây bên kia xác thực là ông Huỳnh, người ba đã hơn một năm vẫn cùng đứa con gái nhỏ chơi trò chiến tranh lạnh: “Ba xem màn biểu diễn của con rồi.”
“Ba xem rồi? Ba xem ở đâu?” Tuệ Khanh ngẩn ngơ, vội tìm kiếm xung quanh dòng người đông đúc đang chen nhau đi về.
“Có người bạn của con gửi cho ba, bảo rằng có một cuộc thi rất quan trọng vào đêm nay.

Con bé bảo ba hãy thử trải lòng với những gì con thích.” Ông Huỳnh vẫn không rời mắt khỏi màn hình ti vi đang trình chiếu cảnh Tuệ Khanh toả sáng trên sân khấu.
“Vậy… ba thấy thế nào ạ?” Tuệ Khanh biết Tâm Dao lại ở sau lưng cô mà làm việc này, có chút cảm động xen lẫn hồi hộp.

Ông Huỳnh im lặng một lát rồi mới bảo: “Có lẽ lâu lắm rồi ba mới thấy ánh mắt con tràn đầy hạnh phúc như thế.”
Một câu này chứa rất nhiều hàm ý nhưng cũng đủ để biết được rằng ông Huỳnh đã chấp nhận cho Tuệ Khanh được đi theo niềm đam mê của chính mình.

Cô bật cười, còn nước mắt thì cứ rơi lã chã, thấm đẫm hai bên gò má phúng phính.

Ngàn câu cảm ơn và nhớ thương cứ thế được thốt lên, gắn kết tình cảm cha con hai người.
Bà Huỳnh ngồi ở bên cạnh từ lâu, thấy ông Huỳnh đỏ cả mắt thì âm thầm cười trêu chọc, sau đó cướp điện thoại mà bảo: “Ba con mạnh miệng thế chứ ổng sắm cho con căn nhà để lên đó học rồi.

Con chuyển ra kí túc xá đi, qua ở nhà đó cho thoải mái.”
“Ơ, là sao ạ?” Tuệ Khanh ngẩn ngơ, không biết từ lúc nào mà cô lại có nhà thuê trên này?
“Ba mẹ vừa nhận được tin là chìa khoá đã được gửi lên tới.

Nếu con thấy ở kí túc xá không ổn, cứ việc chuyển qua đó.”
Tuệ Khanh không nghĩ tới cha mẹ cô lại quyết định rốp rẽng như thế, nói thêm vài câu rồi tắt máy.

Cô hí hửng trở về kí túc xá, xác định thật sự có gói hàng chuyển giao cho mình thì liền biết là đồ từ quê nhà.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, cô lại phải chạm mặt với Bảo Vy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play