Tuệ Khanh không biết cô ra về bằng cách nào, sinh sống qua ngày như thế nào, chỉ biết chờ đợi từng giây từng phút đến cái ngày mổ định mệnh.

Muỗng cơm chưa kịp đưa tới miệng đã bị rơi xuống bởi cú đập vai từ phía sau của bạn cùng phòng.
“Ê tụi mày biết gì chưa? Lần này năm hai cũng được tham gia Đêm Rạng Rỡ đó.”
Tuệ Khanh chụp lấy tờ thông báo, sau đó nở nụ cười rạng rỡ nhất trong mấy ngày qua.

Cô biết đây là cơ hội tốt nhất để tỏa sáng trước mặt các nhà đầu tư và quản lý của công ty lớn, vì thế nhanh chóng mượn bạn cùng phòng rồi bắt xe đến nhà họ Lý.
“Cho hỏi cô là ai? Đến đây làm gì?” Một người quản gia đi ra với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt hiện rõ thái độ khinh thường đối với bộ dáng đơn giản và có chút chật vật của Tuệ Khanh.
“Dạ cháu là bạn của Tâm Dao, cháu có thể gặp bạn ấy một chút được không ạ?” Tuệ Khanh cúi đầu chào một cách lễ phép nhưng vẫn là không làm thay đổi được định kiến trong lòng bà ta, chỉ tới khi nghe thấy cái tên Tâm Dao thì bà ấy mới có chút hoảng hốt.
“À cái này… con, à không tiểu thư Tâm Dao hiện tại đang bận.” Bà ta lấy đại một lí do gì đó để hòng đuổi Tuệ Khanh rời đi.
“Bác có thể vào nói với cậu ấy được không ạ? Chuyện này rất quan trọng.” Tuệ Khanh nhíu mày, vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Tiểu thư Tâm Dao bận rồi, không rảnh đón tiếp ai.

Mời cô về cho.”
Không đợi Tuệ Khanh lên tiếng, cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt.

Cô thở phắt ra một hơi tức giận, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tâm Dao và cô là hai người bạn thân từ năm nhất đại học.

Chắc có lẽ đồng cảnh ngộ, một người xa nhà, một người không được nhà yêu thương mà họ tương trợ lẫn nhau trong quá trình học tập.
Nhờ đó, Tuệ Khanh cũng biết rõ cuộc sống của Tâm Dao không hề hạnh phúc, ngược lại còn bị ngược đãi trong chính căn nhà mang danh nghĩa nuôi nấng cô ấy.

Cô nhìn qua cửa sổ, thấy mọi thứ trong nhà vẫn ở trạng thái im ắng và không có bóng hình của bạn mình ở đâu thì chỉ đành quay về kí túc xá, cũng thầm cầu mong cho cô ấy không phải làm những việc quá nặng nhọc.
—------------------------------
Tuệ Khanh đứng trước cửa bệnh viện Hoài Đức, đôi chân muốn quay về nhưng lý trí không hề cho phép.

Chỉ cần vượt qua ải sinh tử này, cô sẽ có thể ngồi một cách êm ái nhất mà không lo sợ điều gì nữa, vì thế lấy hết dũng khí và tiến thẳng vào trong.
“Tôi sẽ làm sạch bên dưới cho cô.”
Lời của cô y tá vừa dứt, Tuệ Khanh nhận định cô thật sự sợ hãi rồi.

Bản thân mặc bộ đồ chuẩn bị phẫu thuật mà chẳng khác gì trần như nhộng, bây giờ lại nhìn y tá cầm cây dao lăm lăm với nụ cười ngọt ngào thì cô cũng có mỗi một cách là ngoan ngoãn nằm xuống.
Khi đến lượt, Tuệ Khanh lần nữa đổi giường bệnh, ánh mắt cứ bị chá bởi các bóng đèn liên tục lướt qua, hai bên đều có các y tá đẩy vào bên trong phòng mổ.

Dù sao bên dưới cũng không còn trong trắng, cô cần gì phải hỏi người thực hiện ca mổ lần này là nam hay nữ cơ chứ.

Vì thế, cô nằm đó, ngân nga chút ca khúc, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể.
“Chúng tôi sẽ gây mê cho cô trước nhé.” Một nữ y tá đi lại gần, hỏi ý kiến Tuệ Khanh một cách nhẹ nhàng dù đã cầm sẵn đồ gây mê trong tay.
Tuệ Khanh gật đầu, bên trán đã chảy mồ hôi, cô tin chắc dù có từ chối thì cái thứ kia vẫn sẽ vào người mình mà thôi.

Vài phút sau, mắt cô vẫn mở trừng trừng như không có gì xảy ra, đồng thời bên tai cũng đã nghe tiếng mở cửa.
“Đã gây mê cho bệnh nhân chưa?” Một giọng nói trầm ấm vang lên cùng tiếng giày nối bước nhau.
“Dạ rồi ạ, nhưng bệnh nhân dường như vẫn còn khá tỉnh táo.” Y tá báo cáo lại cho bác sĩ mổ chính.
“Ồ, tình trạng hiếm gặp nha.”
Tuệ Khanh nghe thấy thế thì hơi nhỏm người dậy để quan sát người sẽ thực hiện ca phẫu thuật này cho mình, vốn dĩ nên có màn chào hỏi thâm tình giữa bệnh nhân và bác sĩ, nhưng giây sau cô đã cảm thấy mắt mình giật lên điên cuồng.

Cái bảng tên Dự Hoài Khang kia trông thật quen mắt, mà cái cô bệnh nhân này cũng không hề xa lạ.

Cô thế mà mất sự trong sạch hai lần dưới một bàn tay.
“À!” Hoài Khang cất lên một tiếng kéo dài khiến ai cũng tò mò, duy chỉ có Tuệ Khanh cảm nhận được cái tên bác sĩ này đã nhận ra cô là ai.
Tuy nhiên, cô liếc mắt khắp căn phòng, tự hỏi vì sao lại có nhiều người mặc áo blouse trắng đến thế, hay vốn dĩ cô đã bắt đầu mê mang.

Lúc này, y tá ở bên cạnh ấn cô nằm xuống như cũ một cách nhẹ nhàng.

Bên dưới bắt đầu truyền tới các xúc giác bị đụng chạm.
“Mọi người nhìn kĩ nhé, đây là trĩ hỗn hợp,...”
Giọng nói trầm ấm của Hoài Khang cất lên, vừa từ tốn lại vừa rõ ràng, đúng, là rất rõ ràng lọt vào tai của Tuệ Khanh.

Thì ra ca phẫu thuật của cô được viện trưởng thân ái này chọn làm ca hướng dẫn cho các bác sĩ thực tập.

Lúc này, cô cầu mong biết bao nhiêu chính mình có thể ngất đi để không tiếp tục nghe về các kiến thức chuyên ngành đang được anh luyên thuyên.
Vốn Tuệ Khanh đang suy nghĩ đến chuyện có nên cắn lưỡi quyên sinh, Hoài Khang đã chuyển sự chú ý đến người bệnh nhân nói không với thuốc mê này.
“Cô là sinh viên hay đi làm rồi?”
Tuệ Khanh chớp chớp mắt, nhìn xung quanh không thấy ai trả lời, mới hiểu là anh đang giao tiếp với mình nên lập tức trả lời: “Dạ vẫn đang là sinh viên ạ.”
“Khá tốt.

Cô học ngành nào?” Hoài Khang tiếp tục hỏi bâng quơ.
Tuệ Khanh vẫn đáp một cách thản nhiên và chân thật: “Dạ múa dân tộc.”
“Mổ này xong là không thể múa nữa đâu nhé.” Hoài Khang nói với chất giọng nghiêm túc cộng thêm nghiêm trọng.
“D… Dạ… sao cơ ạ?” Tuệ Khanh hốt hoảng, mắt chớp lia chớp lịa, muốn dừng cuộc phẫu thuật ngay lập tức thì bên tai vang lên tiếng cười của Hoài Khang.

“Giỡn thôi.

Cô có bạn trai chưa?” Anh vốn dĩ chỉ muốn làm cho bệnh nhân bớt suy nghĩ đến chuyện phẫu thuật mà không cần phải lo sợ hay sốc phản vệ, nhưng không hiểu sao lại trêu chọc ra một câu khiến cô càng hoảng loạn hơn.
Tuệ Khanh cười hùa, giỡn cái đầu anh chứ giỡn, tim cô mém nữa là bị quăng ra ngoài lồng ngực rồi.

Cô vốn định không thèm trả lời, chỉ chờ đợi cho cuộc phẫu thuật trôi qua, cảm nhận được dụng cụ mát lạnh cùng phần thịt bị tách rời nhau.
Nhưng Hoài Khang vẫn không bỏ qua: “Sao thế? Cãi lộn với người yêu à?”
Tuệ Khanh đành phải trả lời: “Tôi tôn thờ độc thân thưa chú.”
“Ồ, tôi tưởng người trẻ bây giờ rất sợ ế.” Hoài Khang vẫn tập trung vào việc chính, miệng vẫn không ngừng buông ra lời đàm tiếu với cô.
Có chú mới sợ ế đó.

Tuệ Khanh rủa thầm nhưng vẫn vui vẻ đáp: “Tôi tập trung cho việc học nhiều hơn.”
“Đúng là đứa bé ngoan.” Hoài Khang nhướng mày tán dương, sau đó anh nói thêm mấy điều gì đó.
Tuy nhiên lúc này, Tuệ Khanh dần thiếp đi vì thuốc ngấm vào trong người.

Vào giây phút cuối, cô đã thấy anh giơ lên thứ anh gắp ra từ bên dưới của cô với cái nhấc mày cùng ánh mắt khen thưởng cô đã chịu đựng rất tốt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play