Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp nháy, khiến cho Minh Hà cũng nhất thời bối rối. Cô ngẩng mặt ngước nhìn bóng lưng của người đàn ông vừa chen ngang che chắn cho cô. Anh ta mặc âu phục phẳng phiu, dáng người cao lớn vững chãi, ở anh toát ra một loại khí chất đặc biệt mạnh mẽ có thể trấn áp đối phương.
Điều khiến Minh Hà bất ngờ nhất, là thấp thoáng trên tai anh có đuôi của gọng kính màu vàng đang nằm ép sát hai bên đầu.
Trái tim Minh Hà không hiểu sao bất chợt chạy ma-ra-tông trong lồng ngực.
Cảm giác có gì đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Anh ta... không phải là người cô đang cần tìm đấy chứ?
- Mày là thằng chó nào? Mày biết bố mày là ai không?
Trần Đại Lợi hung hăng quát lên. Lão quét mắt nhìn một lượt người đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mặt. Trông hắn ta chỉ ước chừng trên dưới 30, lão chắc mẫm cũng chỉ là một tên thư ký quèn nào đó đi theo các sếp lớn đến đây dùng bữa.
- Tôi đếch cần biết ông là bố thằng nào. Ra tay đánh phụ nữ, cũng chỉ là loại đàn ông có nhân cách thua một con chó.
Lời nói của anh nghe như có thể bẻ cong đinh chém gãy sắt, dứt lời còn kèm hành động hất mạnh tay, cả người lão Lợi lảo đảo ngã về sau.
Trần Đại Lợi bị làm cho cứng họng. Lão lắp ba lắp bắp chỉ một ngón tay, nhưng miệng lão tức không thốt nên lời.
Hai tên vệ sĩ đứng từ xa đã chạy lại gần, một tên tháp tùng bảo vệ lão, tên còn lại xấn tới trước như muốn thay thân chủ ra tay trút giận.
Minh Hà không muốn sự việc càng thêm ầm ĩ, gây ảnh hưởng xấu đến nhà hàng, nhân lúc những người bên trong phòng tiệc còn chưa phát hiện ra vụ gây gỗ, cô phải nhanh chóng giải quyết vụ lùm xùm này.
Minh Hà nắm lấy tay người đàn ông phía trước, thều thào nói:
- Anh đến đón em sao? Mình đi thôi anh!
Vừa nói xong, ổ bụng cô càng quặn lên dữ dội, hơi thở cô nặng nề như bị mắc nghẹn lại.
Người đàn ông trước mặt có chút bất ngờ xoay người lại, nhìn thấy sắc mặt Minh Hà đã trắng bệch, mồ hôi túa ra nơi chân tóc.
Liền sau đó, Minh Hà không còn đứng vững được nữa. Cô loạng choạng khuỵu chân đổ người.
Người đàn ông kịp lúc đỡ lấy cô, cơ thể cô giờ đây đang nằm gọn trong lòng anh.
Minh Hà gắng gượng ngước nhìn, ánh mắt của cả hai giao nhau. Gọng kính của anh loé lên một điểm sáng lấp lánh.
Đầu mày cô vô thức chau lại.
"Chết cụ nó rồi!"
Minh Hà khẽ thốt lên trong lòng, hình như cô đã nhận nhầm người.
Chỉ vì một cặp mắt kính mà cô đã đem lòng xao xuyến, cũng chỉ vì nhận nhầm một cặp mắt kính mà cô đã bạo gan nắm tay một người lạ.
Nhưng mà tại sao giờ đây, trái tim cô không khỏi rung rinh một cách kì quái?
Chẳng lẽ cô có bệnh biến thái, có thể phát cuồng với bất cứ người đàn ông đeo mẫu mắt kính gọng vàng như này sao?
Dòng suy nghĩ của Minh Hà đột nhiên bị xao nhãng bởi cơn đau dạ dày càng lúc càng lan ra. Chỉ còn lại những cái nhăn mặt khổ sở.
- Chị Hà, chị Hà.
Ý Nhi cầm trên tay bọc thuốc, hoảng hốt chạy đến gọi tên cô.
Người đàn ông đang ôm Minh Hà liếc mắt nhanh chóng nhận ra những loại thuốc nằm bên trong bọc. Anh lập tức bế xốc Minh Hà lên, hướng một mạch bước đến thang máy.
Trần Đại Lợi tối sầm mặt nhìn theo, lão hừ một tiếng, nhếch mép bực dọc quay lưng bỏ đi. Không có núi lớn chống lưng, lão không tin Minh Hà có thể mãi ở trên đỉnh hào quang mà vênh váo. Để rồi xem, lão sẽ trừng trị cô ra sao!
Cùng lúc đó, Ngọc Yến và vài nữ diễn viên khác vô tình ra khỏi phòng bao tiệc, bọn họ ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng Minh Hà nổi tiếng trong sạch thanh cao không cần dựa dẫm ai lại đang nằm gọn trong lòng một người đàn ông anh tuấn. Ánh mắt mấy cô nàng vừa hả hê, vừa ghen tị. Người đàn ông đó, ngủ quan và thần thái quả thật xuất chúng phi phàm.
Ngọc Yến cắn môi, sâu bên trong hai con ngươi như có đốm lửa bùng cháy, cô biết rất rõ anh ta là ai.
Vị chủ tịch tên Phan Trọng Hưng mà cô đang rắp tăm tính kế để tiếp cận. Không ngờ giữa đường lại bị Minh Hà hớt tay trên.
"Minh Hà, cô quả nhiên thủ đoạn cao thâm. Chả trách cô có thể leo lên vị trí đỉnh cao danh vọng bao người mơ ước này."
Những ngón tay không kìm được bấm sâu hoáy vào lòng bàn tay Ngọc Yến.
Tiếng thang máy "ting" lên, trượt ra rồi nhanh chóng đóng vào.
Không gian chật hẹp và im ắng.
Minh Hà cố vắt hết chút sức lực còn sót lại để trượt xuống khỏi vòng tay đang nhấc bổng cô. Cô đẩy anh rồi dựa người về phía trợ lý Ý Nhi bên cạnh.
- Cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, phiền đến bữa ăn tối của anh rồi.
Vừa rồi cô kỳ thật đã hành động theo cảm tính. Nhưng cô thật tâm cũng không muốn người vừa giúp mình phải đắc tội với những ông chủ lớn như Trần Đại Lợi, ông ta là tổng giám đốc của một tập đoàn trang sức đá quý mới nổi. Ngoài ra, Trần Đại Lợi còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác trong ngành công nghiệp giải trí. Nói đầu tư cho sang mồm nhưng thực chất là để đổi lấy thân xác của những nghệ sĩ trẻ đẹp.
- Những người tuổi còn khá trẻ như anh, tốt nhất không nên gây sự với mấy lão già có nhiều thế lực đó.
Dù sao thì anh ta cũng đã ra mặt giúp cô, nhìn qua trang phục lịch lãm của anh, cũng đoán được mấy phần anh là một doanh nhân trẻ, con đường phát triển sự nghiệp vẫn còn dài, không thể tránh được việc còn phải chạm mặt những lão già cộm cáng như Trần Đại Lợi. Một mình cô gây thù chuốc oán là quá đủ.
- Lát nữa lên xe em gọi xin lỗi anh Huy một tiếng giúp chị.
Minh Hà dặn dò Ý Nhi, sau đó gục mặt vào vai của cô nhóc mà nhắm nghiền hai mắt, tay chân cô lúc này vô cùng bủn rủn.
- Đã đau nhiều như vậy nếu chỉ uống Phosphalugel và vài loại kháng sinh phụ trợ chỉ làm bệnh dạ dày của em thêm nghiêm trọng. Em cần đến bệnh viện để bác sĩ thăm khám và điều trị.
Đơn độc chống chọi trong giới giải trí này đã quá lâu khiến tâm tư Minh Hà hình như nhạy cảm hơn người bình thường. Những lời nói quan tâm có kiến thức này, không khỏi khiến cô dâng lên cơn cảm động sâu sắc.
- Cũng không phải là đau lần đầu, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi.
Giọng Minh Hà nghe như hụt hơi mà yếu ớt chống chế. Chuyện cô ghét nhất trên đời, đó là đến bệnh viện.
Thang máy dừng lại, âm thanh báo hiệu vang lên, hai cánh cửa lại trượt ra.
Ý Nhi dìu Minh Hà bước ra khỏi thang máy. Chưa đi được mấy bước, cô đã cảm thấy cơn đau gia tăng lên thêm một cấp độ nữa. Kèm theo đó còn có cơn buồn nôn ập đến.
Minh Hà bụm miệng, cô nôn ra một ngụm máu tươi.
Ý Nhi lần đầu thấy người nôn ra máu, cô nhóc rối rít chực ngất xỉu vì sợ hãi, hai mắt lưng tròng chực trào nước sắp tuôn ra.
- Chị, huhu...
Một số nhân viên của nhà hàng chạy đến hỏi thăm và đề nghị trợ giúp.
Trọng Hưng không nhiều lời, anh dứt khoát kéo Minh Hà về phía mình, động tác mạnh mẽ lại một lần nữa bế cô lên, sải bước chân dài hướng về cửa chính, ra bãi đỗ xe trước nhà hàng.
- Không được, - Minh Hà khó nhọc kêu lên - tôi là người nổi tiếng, anh bế tôi ra khỏi nhà hàng, nếu để người qua đường chụp được tung lên mạng sẽ rất phiền phức. Chưa kể bọn phóng viên lá cải sẽ dựng lên đủ loại drama cẩu huyết...
Trọng Hưng dừng lại cạnh một chiếc xe hạng sang.
Minh Hà không nghe được câu trả lời từ anh, chỉ biết rằng tiếp sau đó, toàn thân cô đã nằm bên trong chiếc xe ấy.
Minh Hà đau đến quên trời đất, cô ôm bụng nhắm mắt, măc kệ mọi sẽ chuyện tiếp diễn ra sao.
Trong nhà vệ sinh HK restaurent lầu 3, nhóm mấy cô diễn viên đồng loạt bước ra từ những buồng vệ sinh, đỏng đảnh tiến đến bồn rửa.
Thuý Vy mặc váy hai dây màu vàng để lộ hơn nửa vòng một đồ sộ như quả bóng bay sắp sửa nứt ra, nàng ta vươn tay đưa trước vòi nước cảm ứng, khinh khỉnh lên tiếng:
- Cái gì mà ngọc nữ giải trí nổi tiếng bằng thực lực cơ chứ! Tao thấy cũng chỉ đến thế là cùng. Có hơn gì tụi mình? Ở phim trường cứ bày ra cái bộ mặt rằng bản thân lạnh lùng, thanh cao lắm!
Hồng Diễm bên cạnh cũng không chịu thua kém, áo váy không những trễ ngực mà còn hở trọn tấm lưng, cô ả nghe xong bậc cười, mỉa mai châm biếm:
- Để rồi xem, cô ta còn toả sáng được bao lâu. Cứ xem mình là cái rốn của vũ trụ không bằng.
Thuý Vy lau tay, mở túi xách lấy một thỏi son, vặn lên rồi đưa đến môi tô tô dặm dặm:
- Nghe đâu, cô ta phải ngủ với ông Lợi mới được cái hợp đồng quảng cáo cho NSJ và vai nữ chính lần này. Nhưng hình như vừa rồi cô ta lại lật mặt muốn bùng kèo ông ta. Rõ là cô ta đã bám được một vị đại gia nào đó có tiền đồ hơn. Lúc nãy tụi mày có thấy ông Lợi tức đến đen mặt không?
Thuý Vy không chớp mắt mà ngang nhiên nói ra những lời lẽ dựng chuyện. Hồng Diễm nghe xong há hốc miệng ngạc nhiên, thật không tin nỗi sự thật đằng sau một ngôi sao hạng A danh tiếng bậc nhất như Minh Hà lại đê tiện như vậy.
Ngọc Yến đứng bên cạnh dặm lại chút má hồng, trong lòng hả hê vui thích khi nghe người khác bàn tán nói xấu sau lưng Minh Hà.
Mấy cô gái này, ngày thường đều là những người trước mặt luôn tìm cách nịnh nọt Minh Hà, nhưng chỉ chờ mong có những giây phút như vậy sẽ lập tức hiện nguyên hình, lộ bộ mặt thật, nói ra những lời bịa đặt trắng trợn.
Ngọc Yến khẽ cong khoé môi, cất hộp phấn má vào ví cầm tay, uyển chuyển giả vờ thận trọng lên tiếng:
- Nghe nói gia thế của chị ấy cũng không phải dạng vừa đâu. Bố mẹ đều là người có chức sắc cao lắm!
Hồng Diễm nghe xong thái độ càng căm ghét và ghen tị, ả ta khoanh tay hậm hực:
- Bố mẹ có chức sắc mà không biết dạy con sao? Có giỏi thì nhận quảng cáo và vai diễn bằng thực lực như cô ta vẫn tự hào đi! Cũng chỉ là loại bán thân cao cấp thôi mà! Còn nhớ năm ngoái ra mắt album cũng là nhờ đi cửa sau dan díu với tổng giám đốc PH Food chứ?
Tiếng "ầm" dọng lên đột ngột, một cánh cửa buồng vệ sinh bất ngờ bị đẩy mạnh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT