Edit: phuong_bchii

________________

Khi móng vuốt nhỏ của Giang Tiểu Đàn chạm vào cánh tay Giang Thự, Giang Thự nổi da gà run rẩy đầy đất, sắc mặt đã sớm trắng bệch.

Kết quả Giang Tiểu Đàn chậm chạp không buông tay.

"A a a a!" Giang Thự rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa đẩy Giang Tiểu Đàn, vừa ôm Quý Liên Tinh chui thẳng vào lòng nàng.

Quý Liên Tinh vừa cười vừa vỗ lưng Giang Thự, "Không sao không sao, không sao, chị đừng sợ, ai, thật ra không có đáng sợ đến vậy đâu!"

"Đáng sợ a a a a a a."

Giang Thự khác thường như thế, ngược lại khiến cho Giang Tiểu Đàn vẻ mặt mơ hồ, cô bé không biết mình đã làm cái gì có thể làm Thử Thử như vậy.

Quý Liên Tinh muốn cười nhưng không dám cười, làm sao vừa gặp phải rắn Giang Thự liền nhát gan thành như vậy? Thấy Giang Tiểu Đàn còn nắm tay Giang Thự, trong lòng hiểu rõ.

"Tiểu Đàn à, em buông Thử Thử ra trước, nào, chị dắt em." Quý Liên Tinh đưa tay về phía cô bé.

Giang Tiểu Đàn lúc này mới buông tay, đưa tay dắt Quý Liên Tinh.

Sau khi Giang Tiểu Đàn buông tay, Giang Thự miễn cưỡng mới thoải mái một chút, nhưng cánh tay vẫn rất không thoải mái, lát nữa về nhà phải tắm rửa thật sạch.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm Hứa Thư Hạ."

Vì thế Quý Liên Tinh tay trái một Giang Tiểu Đàn, tay phải một Giang Tiểu Thự, giống như là dắt hai người bạn nhỏ vậy.

Đi ra bụi cỏ một đoạn đường như vậy, Giang Thự mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí, sợ trong cỏ lại xuất hiện một con động vật máu lạnh.

"Sao chị không nói từ trước đi." Quý Liên Tinh nhìn cô cười, nàng thật sự không biết Giang Thự sợ rắn, càng không ngờ Giang Thự sợ rắn lại đáng yêu như vậy, mềm mại chít chít.

Giang Thự có chút xấu hổ, "Chị cũng không biết nơi này có rắn."

Quý Liên Tinh mím môi, cố ý dọa cô: "À, ở đây có nhiều rắn lắm."

"!!! Em đừng làm chị sợ!!!" Giang Thự nháy mắt cảnh giác đứng lên,"Thật đó, đừng dọa chị, chị thật sự sợ rắn!"

Nghe nói người sợ rắn là bắt nguồn từ thiên tính, nguyên nhân có thể ngược dòng đến thời kỳ săn bắn, điều này được khắc trong gen của con người.

Cho nên phần lớn tình huống cho dù không nhìn thấy rắn, chỉ là ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy đáng sợ, Giang Thự chính là một trong số đó.

Huống chi vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy! Vừa nghĩ tới liền cả người tê dại!

Mà Quý Liên Tinh thì khác, nàng mặc dù có hơi sợ, nhưng bởi vì trước kia sống ở nông thôn, sẽ thường xuyên nhìn thấy, cho nên cũng thấy nhưng không thể trách.

Về phần Giang Tiểu Đàn......

Quý Liên Tinh lặng lẽ liếc nhìn cô bes một cái, cô bé này thật dũng mãnh.

"Đi nhanh lên." Giọng Giang Thự run rẩy.

"Được rồi được rồi, trêu chị thôi. Thật ra lúc có người chúng nó cũng không ra ngoài."

Ba người tiếp tục đi tới phía trước, bên kia Hứa Thư Hạ vầ Vệ Nhiên đang ở giữa sân nghỉ ngơi, nhìn thấy bên này người tới vẫy tay chào hỏi:

"Tiểu Quý, mau tới đây, có tin tốt!" Hai má Hứa Thư Hạ ửng đỏ, mang theo vài phần hưng phấn.

Vệ Nhiên đang gọi điện thoại, giống như đang thương lượng gì đó.

"Sao vậy?" Quý Liên Tinh hỏi.

"Bán rất nhiều." Ngón tay Vệ Nhiên so con số "4", biểu thị ngắn ngủi nửa giờ, các cô đã bán ra bốn ngàn thùng, một rương mười lăm cân.

"Thật sao? Nhiều như vậy?" Quý Liên Tinh cao giọng lên, giống như rất vui vẻ, lượng tiêu thụ này còn tốt hơn mong đợi.

Quý Liên Tinh nhìn Vệ Nhiên, phát hiện cô ấy đang gọi điện thoại cho nông dân trồng trái cây.

Ít nhất có 3 tấn trái cây không cần thối rữa rụng dưới đất, nửa giờ 3 tấn, đó là sức mạnh của mạng xã hội, và đó chỉ là sự khởi đầu.

Hôm nay họ chỉ livestream một lần, thời gian còn lại phải quay một video.

Thời gian kế tiếp, Quý Liên Tinh và Giang Thự giúp đỡ quay video, vẫn bận rộn đến giờ cơm trưa năm người mới kết thúc công việc.

Cứ như vậy trong chốc lát, đầu bên kia núi âm u xuống, mấy đám mây đen che khuất mặt trời.

"Haizz, mùa hè chính là như vậy, trời trong mưa biến ảo vô thường."

Giang Thự ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh ô áp, hoàn toàn khác với bầu trời quang đãng một giờ trước, "Xem ra trời sắp mưa rồi."

Năm người nhanh chóng xuống núi, mới vừa đi chưa được hai bước, đã bắt đầu nổi lên mưa bụi.

"Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, xem ra không chuẩn rồi!" Hứa Thư Hạ kéo Vệ Nhiên bước nhanh hơn, "Nhanh lên, bác tài ở chân núi chờ chúng ta, mưa lớn sẽ không tốt đâu."

Giang Thự nhìn Giang Tiểu Đàn: "Giang Tiểu Đàn, mũ của con đâu?"

Giang Tiểu Đàn sờ sờ đầu, ngốc nghếch nói: "Úi, hình như rớt rồi!"

"Mưa to rồi." Giang Thự đưa mũ cho Giang Tiểu Đàn, "Mau đội lên."

Giang Thự không có mũ, mưa rơi xuống tóc cô, mưa nhỏ dần dần dày đặc, sợi tóc dính nước mưa, có chút ẩm ướt.

Quý Liên Tinh theo bản năng lấy mũ của mình xuống chụp lên đầu Giang Thự.

Thật sự chính là hành động theo bản năng, nàng không nghĩ nhiều như vậy, khi mũ đội lên đầu Giang Thự, Quý Liên Tinh mới biết sau cảm thấy hành động này có bao nhiêu mập mờ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Giang Thự lóe sáng, cô lắc đầu, lại trả mũ trở về, ngay sau đó một bàn tay vươn về phía Quý Liên Tinh, ý bảo muốn dắt đi.

Quý Liên Tinh do dự một chút, nghĩ thầm mưa dần dần lớn lên, đợi lát nữa đường trơn, kéo dù sao cũng tốt hơn không kéo, vì thế đưa tay qua.

Hai người cầm tay nhau, lòng bàn tay chạm vào nhau, chạm vào an ổn.

Trên đường xuống núi mưa dần dần lớn, trên người mấy người đều có hơi ướt, cũng may cách chân núi không xa, rất nhanh gặp được bác tài xe ba bánh.

Người lớn để cho trẻ em lên xe trước, tiếp theo một người tiếp một người đi lên, Giang Thự từ đầu đến cuối kéo tay Quý Liên Tinh không buông ra.

Quý Liên Tinh chủ động rút ra, lấy khăn giấy từ trong túi ra chia cho mọi người, "Lau nước mưa đi."

Giang Thự nhận lấy giấy, cởi nút áo trên cùng ra, bắt đầu lau nước trên cổ.

Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên cũng đang lau, chỉ là lúc ánh mắt vô tình bay tới cổ Giang Thự......

Động tác trên tay đều dừng lại một chút, cái này...... Sao lại gặm thành như vậy? Đông một chỗ đỏ tây một chỗ đỏ, giống như là nhịn một trăm năm.

Cảm nhận được ánh mắt kia, Giang Thự sửng sốt, vừa định cài nút áo lại, nhưng vẫn chậm một giây, Giang Tiểu Đàn nhìn thấy.

"Thử Thử, trên cổ cô có cái gì vậy?"

"Không có gì." Giang Thự đã cài nút áo lại.

"Bị muỗi cắn sao? Đỏ quá, đoán chừng là con muỗi lớn!" Giang Tiểu Đàn nhìn về phía Hứa Thư Hạ, nói:" Chị gái, chị nói có phải hay không, muỗi lớn mới có thể cắn dấu lớn như vậy!"

"Phụt......" Hứa Thư Hạ cười đến gật đầu, "Đúng đúng đúng, muỗi lớn mới có thể cắn dấu lớn như vậy."

Quý Liên Tinh nghe xong hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nàng còn xấu hổ hơn cả Giang Thự, đột nhiên hối hận chuyện đã làm tối hôm qua sau khi uống rượu, nàng cũng không rõ lắm mình rốt cuộc trồng mấy quả dâu tây.

Đoán chừng phải có bảy tám cái......

"Khụ, cái đó, Vệ Nhiên, nông dân trồng trái cây bên kia chị liên lạc được chưa?" Quý Liên Tinh cố gắng nói sang chuyện khác, khuôn mặt đỏ bừng, chột dạ tới cực điểm.

Vệ Nhiên cười nói: "À, liên lạc xong rồi."

Hứa Thư Hạ cũng không buông tha Quý Liên Tinh, nói: "Trở về nhớ mua cho Giang Thự chút thuốc tiêu sưng, dấu muỗi đốt thật lớn."

Vệ Nhiên giẫm lên mũi chân Hứa Thư Hạ một cái.

Quý Liên Tinh trực tiếp bỏ qua đề tài này, hô với bác tài phía trước: "Bác tài! Mau lái xe!"

Lại là một đường xóc nảy......

Trong lúc đó Giang Thự nhiều lần cọ vào người Quý Liên Tinh, cô phát hiện cửa sổ xe khép không lại, bay vào rất nhiều mưa, vì để Quý Liên Tinh không bị ướt mưa, cô đứng thẳng sống lưng, gần như chặn hết những cơn mưa kia lại.

Mưa càng lúc càng lớn, lúc trở lại nhà dân đã đổ mưa to, ngay cả tầm mắt cũng là sương mù mênh mông.

Ba người xuống xe chạy vào trong nhà trọ, Vệ Nhiên và Hứa Thư Hạ thì ở lại trong xe, bác tài tiếp tục đưa các cô về nhà.

Giang Thự ướt nhiều nhất, cả người đã ướt đẫm, áo sơ mi và quần đều là nước.

Quý Liên Tinh có chút sững sờ, xuyên thấu qua chất liệu mỏng manh có thể nhìn thấy đường cong thân thể Giang Thự, cô thường xuyên vận động eo bụng chặt chẽ, như ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng......

"Mưa này có hơi lớn." Giang Thự vắt quần áo, vắt ra một đống nước.

Nhìn Giang Thự ướt đáp đáp, Quý Liên Tinh bước lên phía trước ôm cô, muốn truyền lại ấm áp cho cô, một đôi tay vuốt ve cánh tay cô, vừa sờ vừa nói: "Mau lên lầu tắm rửa thay quần áo!"

Sờ như vậy, Giang Thự không cảm thấy lạnh, ngược lại có chút nóng.

"Vậy Tiểu Đàn giao cho em." Giang Thự cũng không chần chừ, vội vàng lên lầu, đi lên lầu hai tắm rửa.

Trong phòng tắm, Giang Thự cởi bỏ nút áo cuối cùng của áo sơ mi, xương quai xanh thẳng tắp lộ ra trong không khí, dấu vết phía trên xác thực rất rõ ràng, giống như hai cánh hoa đỏ thẫm rơi trên giấy trắng.

Giang Thự ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, nhìn dấu vết trên cổ, trong đầu hiện ra cảnh tượng tối hôm qua.

Yết hầu bất giác trượt một chút, cô mở vòi hoa sen ra, mặc cho nước ấm tràn qua thân thể, bọt nước theo đường cong thân thể xuống phía dưới......

Cô nặn ra sữa tắm, nổi bọt, bôi lên người, lại đứng ngẩn người, ánh mắt không có tiêu điểm, có chút thất thần.

Trong đầu lóe lên bộ dáng Quý Liên Tinh, giống như cảnh tượng ngày hôm qua vẫn còn ở trước mắt.

Không thể nghĩ nữa, Giang Thự vốc một nắm nước phất lên mặt, rửa mặt một lần, muốn dỡ xuống xao động, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, ngọn lửa nhỏ trong lòng kia lại khó có thể dập tắt, càng ép buộc chính mình không nên suy nghĩ lại càng nghĩ.

Tắm rửa một lúc, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Quý Liên Tinh và Giang Tiểu Đàn, hai người vừa mới đi vào, nghe được Quý Liên Tinh hỏi hành lý của Tiểu Đàn ở đâu, đoán chừng là muốn thêm quần áo cho Giang Tiểu Đàn.

Giang Thự tắt vòi hoa sen, sửng sốt một hồi, vẫn hướng ra ngoài gọi: "Nhím Nhỏ."

Quý Liên Tinh đứng dậy, vểnh tai nghe giọng nói trong phòng tắm, vòi hoa sen ào ào, cô còn đang tắm.

"Giúp chị lấy áo ngủ, cái màu xanh kia, ở trên gối."

"À." Quý Liên Tinh cũng không nghĩ nhiều, mang áo ngủ đi vào phòng tắm, đến cửa nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa rất nhanh lộ ra một khe hở, toát ra vài tia khí nóng, Quý Liên Tinh đưa quần áo cho cô, kết quả bên trong vươn một bàn tay, không có bất kỳ phòng bị nào, Quý Liên Tinh trực tiếp bị vớt vào.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị ấn lên cửa kính.

"Chị làm gì vậy!" Quý Liên Tinh hạ giọng, trong giọng nói mang theo trách cứ.

"Không làm gì cả." Giang Thự đặt một tay lên lưng Quý Liên Tinh, "Em cũng gặp mưa, muốn tắm chung không?"

Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, cúi đầu, khí huyết dâng lên, vội vàng nhắm mắt lại, trái tim đập thình thịch, tần suất nhảy lên giống như đang chạy tốc độ cao.

"Tiểu Đàn còn ở bên ngoài." Nàng quay đầu, hoàn toàn không dám nhìn Giang Thự, sợ bị cảnh xuân kia làm đỏ mặt.

"Chị không muốn tắm một mình." Giang Thự nắm lấy tay Quý Liên Tinh, mang theo đầu ngón tay của nàng chạm vào xương quai xanh, cố ý để Quý Liên Tinh chạm vào dâu tây vài cái, "Đặc biệt là nhìn thấy cái này, liền muốn ở cùng em."

Xúc cảm trơn nhẵn của đầu ngón tay chân thật như vậy, nội tâm phòng bị Quý Liên Tinh sắp sụp đổ, nhưng lý trí vẫn lôi kéo nàng: "Bây giờ không được, Tiểu Đàn vẫn còn ở bên ngoài ——"

Giang Thự ngắt lời nàng: "Vậy khi nào thì được?"

Quý Liên Tinh than thở một tiếng: "Buổi tối."

Giang Thự buông nàng ra, trong mắt rõ ràng mỉm cười, "Được, chị chờ em."

Nhìn Giang Thự cười, Quý Liên Tinh luôn có loại cảm giác mình lại bị lão hồ ly tính kế, nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy cô một cái, hai người kéo ra khoảng cách, trong phòng tắm có chút buồn bực, đầu nàng có chút choáng váng.

"Em muốn đi ra ngoài."

Giang Thự kéo nàng không buông, ánh mắt dừng trên môi Quý Liên Tinh.

Cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào môi Quý Liên Tinh, hành động này giống như đang hỏi có thể hôn nàng hay không.

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Giang Tiểu Đàn.

"Không được!" Quý Liên Tinh cuống quít đẩy cô ra, xoay người mở cửa chạy ra ngoài.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play