Quý Liên Tinh đưa ly nước đá tới tay Giang Thự, bảo cô nhanh uống.

Giang Thự nhận ly nước, ngẩng đầu lên uống một ngụm, chất lỏng lướt qua yết hầu rất nhanh trừ bỏ bồn chồn, dưới tác dụng của nước đá cuối cùng là cảm thấy thoải mái hơn.

"Máu mũi còn chảy không?"

Giang Thự lắc đầu, lấy giấy tới, ném giấy dính máu vào thùng rác.

Quý Liên Tinh đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt, bảo cô lau.

"Gần đây chị ăn uống rất thanh đạm mà, không nên chứ." Trong đầu Quý Liên Tinh còn đang suy nghĩ Giang Thự rốt cuộc đã ăn cái gì, cảm thấy duy nhất thượng hoả đó chính là tuần trước ăn tôm hùm đất.

Giang Thự lau vết máu xung quanh mũi, cực lực khắc chế ánh mắt chính mình, cố gắng không nhìn Quý Liên Tinh, cô không chút để ý nói: "Khả năng kẹo mút vị vải kia nóng đó."

"Này, kẹo mút nghe xong sẽ không vui." Quý Liên Tinh nhận ly nước trong tay Giang Thự, biết cô đang nói lung tung, "Lau xong rồi thì nhanh đi ngủ, có thể là do hai ngày này thức đêm."

"Đúng vậy, tối hôm qua thức đêm, em không ở đây mấy ngày nay tôi thường xuyên mất ngủ, không làm sao ngủ ngon." Giang Thự nói theo Quý Liên Tinh, càng nói càng cảm thấy hợp lý.

Hai người tắt đèn một lần nữa nằm xuống, máu mũi mới vừa ngừng Giang Thự khá khắc chế, thậm chí còn không ôm Quý Liên Tinh, cảm thấy phải chậm rãi.

Cô nằm nghiêng, một bàn tay kê ở dưới đầu, chính diện đối với Quý Liên Tinh, hỏi nàng: "Ngày mốt tôi phải đi công tác, có lẽ đi một tuần, ngày mai em có rảnh không? Cùng tôi đi dạo phố mua bộ quần áo."

"Ban ngày có thể."

"Vậy thì ban ngày."

Giang Thự nói, một bàn tay đáp ở trên người Quý Liên Tinh, là động tác cầm lòng không đặng, đáp hai giây ý thức được gì đó, vì thế lại thu tay trở về.

Quý Liên Tinh cảm thấy cô kỳ kỳ quái quái, lại không thể giải thích được vì sao.

"Có hơi buồn ngủ." Giang Thự nói, cô trở người, nằm thẳng, nhìn chằm chằm trần nhà đen thui đến phát ngốc, "Ngủ ngon Nhím Nhỏ."

"Ngủ ngon."

Quý Liên Tinh đang đợi Giang Thự ôm, nhưng đợi cái ôm này thật lâu cũng không chờ thấy, đêm nay cô không làm bạch tuộc nữa sao? Kỳ quái.

Cuối cùng vẫn là thắng không nổi cơn buồn ngủ, Quý Liên Tinh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Mà Giang Thự lại bị mất ngủ, trước kia chỉ cần là mất ngủ tất nhiên là bởi vì chuyện công việc, nhưng đêm nay rõ ràng không giống.

Nên hình dung cảm giác này như thế nào đây? Giang Thự cảm thấy giống như một người chỉ đi đường bộ, đêm nay lại đi đường thủy, nhìn thấy cảm nhận được đều hoàn toàn không giống.

Cái cảm giác xa lạ này từ đầu quả tim chui ra, giống vậy một con rắn sắc bén lại ác độc, mang đến sự phán xét cuối cùng, làm Giang Thự sinh ra cảm giác vô cùng hoài nghi bản thân.

Cô suy nghĩ, bản thân sẽ không thành cái đồ ngốc trong miệng kia chứ? Kim chủ ngu ngốc động lòng chim hoàng yến động?

Màn đêm nhớp nháp, nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, Giang Thự càng nghĩ lòng càng loạn, càng ngày càng hoảng, cuối cùng mạnh mẽ cắt đứt ý tưởng này, cưỡng bách chính mình vào giấc ngủ.

Nửa đêm nhiệt độ giảm xuống, trong mơ mơ màng màng, Giang Thự lật người ôm Quý Liên Tinh vào trong lòng.

Quý Liên Tinh cũng chủ động đón nhận cô ôm ấp, gối đầu lên cánh tay cô, tìm tư thế thích hợp, hai người cùng ngon giấc.

Sáng sớm, lúc Quý Liên Tinh mở mắt ra, người bên cạnh đã không có bóng dáng, nàng vươn vai, ôm cái gối bên cạnh, đưa lên mũi ngửi một chút vẫn còn mùi hương của Giang Thự.

Lúc xuống lầu nghe được tiếng chạy bộ, sau khi kinh ngạc trước sự tự giác của Giang Thự vô số lần, Quý Liên Tinh hiểu thành công của cô tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đơn thuần từ chạy bộ đều có thể nhìn ra.

Quý Liên Tinh nhân lúc cô chạy bộ, chui vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

Ngoại trừ mấy thứ bình thường Giang Thự thích ăn kia, Quý Liên Tinh chuẩn bị làm thêm một món cho cô hàng hỏa, tránh cho lại chảy máu mũi.

Vì vậy sau khi Giang Thự chạy xong, phát hiện Quý Liên Tinh đứng ở trong bếp làm bữa sáng.

Nàng mặc cái váy ngủ kia, chiều dài váy không quá bắp đùi, chân lộ ở trong không khí, vừa gầy vừa thẳng, những đường nét của đôi chân vô cùng mịn màng, là một đôi chân đẹp.

Giang Thự dời xuống, dừng ở trên mắt cá chân trơn bóng của nàng, là một loại gầy yếu cốt cảm, liền như vậy nhìn thoáng qua, liền có dục vọng ôm vào trong tay che chở thật tốt.

Phòng bếp phát ra tiếng ục ục, một mùi thơm ngọt ngào từ trong bếp bay ra, Giang Thự đi đến bên cạnh Quý Liên Tinh, có chút tò mò nàng đang nấu cái gì.

"Đường phèn tuyết lê, có thể hạ hỏa." Quý Liên Tinh dùng cái muỗng khuấy mấy cái, hạ lửa nhỏ hầm từ từ.

Nói hạ hỏa, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện ra, hay lắm, cái cảm giác xấu hổ này lại tới nữa rồi.

"Tôi đi tắm." Giang Thự một giây cũng không thể ở lại thêm, xoay người kịp thời rời đi.

Sau khi tắm rửa xong, bữa sáng cũng vừa mới nấu xong.

Bữa sáng là bánh mì nướng bơ và trứng chiên, cà phê của Giang Thự đổi thành đường phèn tuyết lê.

Hai người ngồi vào bàn ăn bữa sáng, tivi trong phòng khách đang phát kênh tin tức kinh tế tài chính.

Giang Thự thỉnh thoảng sẽ nghe một chút, tuy rằng đại đa số cái gọi là chuyên gia khả năng cũng là cắt rau hẹ, nhưng khứu giác nhạy bén của cô luôn có thể bắt giữ một số tin tức hữu dụng.

Quý Liên Tinh cũng đang nghe, hai người đều là ngành tài chính, có chút nghe tới càng dễ hiểu.

Nghe nghe, Quý Liên Tinh giống như nhớ tới gì đó, "Đúng rồi, Giang tổng, sau khi phân tích số liệu của tập đoàn DS tuần trước, luôn cảm thấy có chút vấn đề."

"Nói thế nào?" Giang Thự buông đồ ăn trong tay nhìn Quý Liên Tinh.

"Giá cổ phiếu của tập đoàn DS đang dao động rất vi diệu, hẳn là có nhà cái lớn nào đang làm gì đó, ngày mai đến công ty tôi gửi một phần tư liệu cho chị xem thử."

"Vậy sao?" Giang Thự không ngờ tới khi Quý Liên Tinh làm việc còn có thể chú ý đến điều này, "Đại cổ đông của tập đoàn DS là vợ của Trương Danh Nhạc, Trương Danh Nhạc này, tuần trước tôi mới nói chuyện kinh doanh với hắn, hiện tại chính công ty hắn cũng muốn cùng chúng ta hợp tác."

Trương Danh Nhạc, Quý Liên Tinh một chút cũng không xa lạ, hiện tại nhớ tới hắn còn có chút buồn nôn. Hơn nữa hắn đã có vợ, thế mà lại ở bên ngoài làm càn như vậy.

"Ách......" Quý Liên Tinh suy nghĩ nên nói về chuyện đánh thưởng hay không, nhưng tưởng tượng đến tính cách của Giang Thự, vẫn là thôi.

Đến lúc đó Trương Danh Nhạc đánh thưởng năm vạn Giang Thự có thể đánh thưởng mười vạn, cuối cùng lãng phí vẫn là tiền của Giang Thự.

Vì thế đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.

Quý Liên Tinh xảo diệu mà nói sang chuyện khác: "Không phải hôm nay chị muốn mua quần áo sao? Khi nào chúng ta đi?"

"Cơm nước xong liền đi, dạo buổi sáng ít người hơn."



Giang Thự mua quần áo vẫn luôn rất đơn giản, giống như chỉ ở cửa hàng kia, cũng là mấy cửa hàng Quý Liên Tinh trước giờ đều sẽ không bước vào.

Trong cửa hàng tràn đầy ánh đèn sáng trắng, tạo ra một cảm giác hiện đại và hoa lệ.

Nhân viên tư vấn nhìn thấy Giang Thự, từ xa đã nở nụ cười tươi, bằng vào trực giác bán hàng nhiều năm, cô ấy cảm thấy người phụ nữ trước mặt này không ít tiền, từ cái túi trên tay cô liền có thể nhìn ra.

"Xin chào hai vị, xin hỏi lần này các vị cần mua loại quần áo nào? Tôi có thể giới thiệu cho các vị."

"Xem áo gió."

"Được, hai vị cùng tôi tới lầu hai bên này." Nhân viên tư vấn làm ra thủ thế lịch sự dẫn đường cho hai người, dọc đường đi cô ấy đều giới thiệu cho Giang Thự những chiếc áo gió mới nhất và thịnh hành nhất của mùa này.

Đến lầu hai, nhân viên tư vấn tiếp tục giới thiệu: "Thưa cô, cô nghĩ thế nào về chiếc áo khoác dài này của dòng Trench? Nó là loại áo rộng một bên ngực, phần eo cũng là có thiết kế thu eo, dáng người cô đẹp, rất thích hợp với cô."

Giang Thự nhìn thoáng qua, "Dòng này tôi có rồi, có đề cử nào khác không? Màu sắc nhạt một chút."

"À ~ dòng này cô có rồi." Nhân viên tư vấn lộ ra nụ cười rạng rỡ, xoay người nhanh chóng lấy một bộ khác, "Cô xem cái này thì sao? Nó cũng thuộc dòng Trench, nó được làm bằng vải gabardine, màu kaki kinh điển, kết hợp với chiếc khóa da lộn, khá tôn dáng cho cô."

Giang Thự không hề nghĩ ngợi nói thẳng: "Vậy cái này đi, gói lại đi."

Mặt nhân viên tư vấn đều sắp bật cười, "Được, tôi liền gói cho cô, cô còn có yêu cầu gì khác không?"

Ánh mắt Giang Thự dừng ở trên mặt Quý Liên Tinh, cười nói: "Mua cho cô ấy một bộ."

Quý Liên Tinh một giây hoảng sợ, "Không không không không, tôi không cần!"

Nàng không phải đang khách khí, mà là thật sự không muốn, nàng biết giá cả của cửa hàng này, bất kỳ bộ quần áo nào cũng phải có giá năm con số, bộ vừa rồi của Giang Thự liền phải hai vạn tệ.

Nhân viên tư vấn đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội chạy doanh thu, đứng ở một bên thêm mắm thêm muối: "Thưa cô, cô xinh đẹp như vậy, tôi đề cử cho cô một bộ nhé, cô khẳng định sẽ thích."

Cô ấy cầm một bộ quần áo khác, nói với Quý Liên Tinh: "Áo khoác này sắc nâu nhẹ nhàng, cùng bộ vừa rồi của cô đây rất xứng, nếu cô mặc, khẳng định đẹp."

Giang Thự đứng ở một bên, nghe được hai chữ "rất xứng", não cô đã tự động tưởng tượng ra cảnh tượng cô cùng Quý Liên Tinh từng người mặc quần áo đi trên đường, hình như là rất giống đồ tình nhân.

"Rất đẹp, gói lại đi."

Quý Liên Tinh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "Giang tổng! Tôi không cần!"

"Buộc phải cần, gói lại cho tôi."

Nhân viên tư vấn đương nhiên là nghe Giang Thự, cười mỉm chi nói: "Mặc khẳng định đẹp! Tôi liền gói lại cho cô."

Quý Liên Tinh nói một vạn cái không cần, nhân viên tư vấn giống như không nghe thấy, nhanh chóng đóng gói, dẫn Giang Thự đi tính tiền, tính tiền xong còn không quên khen Quý Liên Tinh đẹp.

Quý Liên Tinh nghĩ thầm đẹp cái đầu cô, quá lãng phí tiền, nội tâm đã bão táp khóc thút thít.

Nàng vừa mới nhìn giá, giá bộ kia của nàng là 16.500, Giang Thự là 20.500, này cộng lại liền sắp bốn vạn tệ.

Giang Thự mua quần áo trước giờ còn không tới hai mươi phút, cảm giác mua còn đơn giản hơn mua một bịch muối, Quý Liên Tinh xách theo cái túi kia rất sốt ruột.

"Có thể trả lại không? Giang tổng, thật sự không muốn mặc."

Giang Thự dừng bước chân, "Mua cho em thì em cứ nhận lấy không được sao?"

"Không được." Quý Liên Tinh nhét túi vào trong tay Giang Thự, "Quá đắt, không xứng với tôi."

"Có gì mà không xứng, nó chỉ là một bộ quần áo, mặc như thế nào không phải mặc đâu?" Giang Thự có chút không hiểu, theo kinh nghiệm của cô, mua quần áo cho chim hoàng yến, không có người nào là không vui vẻ cả, kết quả hôm nay thật đúng là có một người không vui vẻ.

"Chính bởi vì nó là một bộ quần áo, cho nên tôi cảm thấy 16.500 chỉ mua một bộ quần áo rất không có lời, gánh nặng lòng tôi nặng, không cách nào mặc nó."

Quý Liên Tinh nghiêm túc hơn bao giờ hết, ánh mắt không chút nào sợ hãi, "Hơn nữa, Giang tổng, hy vọng chị hiểu cho tôi một chút. Điều kiện kinh tế thế nào thì mặc quần áo thế đó, tôi mặc quần áo 200 300 vẫn rất vui vẻ."

Giang Thự nhìn nàng, cảm thấy nàng rất nghiêm túc, vì thế cũng cầm lòng không đặng muốn nghiêm túc trả lời nàng: "Đây chỉ là cách tôi biểu đạt yêu thích."

Quý Liên Tinh sửng sốt, lại nói: "Tôi hiểu chị, nhưng lần sau đừng như thế này nữa. Chị không thể đem tiền bạc của chị thêm trên người tôi, đồng dạng tôi cũng sẽ không nói chị không thể mặc quần áo đắt như vậy, hiểu cho nhau, được không?"

Giang Thự cảm thấy tiêu tiền còn bị giáo huấn, nhưng cô lại cảm thấy Quý Liên Tinh nói đúng, có đôi khi chính mình cảm thấy tốt người khác không nhất định cũng cảm thấy tốt.

"Được rồi, nghe em, lần sau không mua nữa. Nhưng cái này em vẫn là nhận đi, bởi vì không thể trả lại."

Quý Liên Tinh chỉ có thể đáp ứng xuống, nhưng khá đau lòng, đối với Giang Thự chẳng lẽ tiền không phải tiền sao?

Haizz!

Hai người mỗi người xách theo một cái túi ra khỏi cửa hàng, mới vừa đi không đến hai bước liền nghe ở cửa có người cãi nhau.

"Triệu Ninh Thiến, cô thật sự quá hư vinh!"

"Tôi hư vinh như thế nào? Anh là bạn trai của tôi, mua đồ cho tôi là sai sao?"

"Lần trước tôi mới tiêu ba tháng tiền lương mua túi cho cô, cô còn muốn như thế nào?"

Nơi công cộng, đàng gái cũng không chú ý lời nói, phóng cao đề-xi-ben: "Sắp tới mùa đông rồi, tôi muốn mua quần áo anh cũng không có cách thỏa mãn tôi, thật không biết như thế nào lúc trước lại nhìn trúng anh, làm đàn ông anh không thể có chút chí tiến thủ sao!"

Đàng trai rõ ràng bị những lời này chọc giận, chỉ vào mặt đàng gái thoá mạ một trận: "Túi hai vạn tám, áo gió 16.500, con mẹ nó cô điên rồi sao? Con mẹ nó cô chính là kẻ đào mỏ, đào mỏ, cô hiểu chưa? Tôi xui xẻo tám kiếp mới gặp được cô!"

Cô gái nghe xong rõ ràng sửng sốt một chút, phát hiện người chung quanh nhiều thêm, xoay chuyển ánh mắt liền thấy Giang Thự và Quý Liên Tinh.

Ánh mắt ba người chạm nhau, vẻ mặt Mia lập tức hoảng loạn, tầm mắt lập tức chuyển đi, quay người lại.

Quý Liên Tinh cũng không có tâm trạng xem náo nhiệt, kéo Giang Thự đi hướng ngược lại.

Sau lưng truyền đến tiếng mắng của chàng trai: "Từ hôm nay trở đi cô thích tìm ai thì tìm, đừng có con mẹ nó đem tới tai họa cho tôi!"

Quý Liên Tinh vừa đi vừa nghĩ, hoá ra Mia tên gọi Triệu Ninh Thiến, vừa rồi đã xảy ra cái gì cũng rất rõ ràng, bạn trai cô ta không cách nào thỏa mãn dục vọng mua sắm của cô ta.

Nhưng cái đó nàng đều không quan tâm, chủ yếu là Mia nhìn thấy nàng và Giang Thự cùng nhau đi dạo phố, không biết có lại nhiều chuyện gì hay không, thật là oan gia ngõ hẹp, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cô ta.

"Em có cảm thấy cô ta rất kỳ lạ hay không?" Giang Thự đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Ừm." Quý Liên Tinh gật đầu, "Cái túi bạn trai cô ta nói kia tuần trước tôi đã thấy rồi."

"Ồ~ tôi hiểu rồi." Giang Thự không yên tâm, lại thêm câu: "Sau này cách xa cô ta một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play