“Đinh, phát hiện phúc địa hạ đẳng, đã phát động nhiệm vụ gia tộc.
”“Dẵn dắt tộc nhân di chuyển liền thu được ban thưởng phong phú.
”Trong lòng Mục Thần Xuyên run lên, chợt dùng thần niệm rà quét về hướng bên trong Linh Khư Động Thiên.
Một bức tranh sông nước mỹ lệ bao la hùng vĩ chầm chậm trải rộng ra.
Nơi đây có vài trăm toà linh phong đứng sừng sững, đường xá ngoằn ngoèo vô biên.
Chân núi trồng cổ thụ cứng cáp xanh biêng biếc, còn kèm theo rừng trúc linh tuyền, cảnh sắc mười phần ưu mỹ.
Chính giữa những ngọn núi là vô số cung điện lầu các, ngói xanh đỏ thẩm, lộng lẫy, vô cùng quý phái.
Đem nơi đây so với Thanh Vân Trấn thì mới thật là chốn tu hành của tiên gia.
Khoảng cách của cả hai như một trời một vực.
Mục Thần Xuyên lập tức quyết định, tiện tay nhấc lên thi thể của Thường Thu Đạo cùng một tên Tử Phủ Chân Nhân khác, lướt vào bên trong Linh Khư Động Thiên.
Lúc này, động tĩnh lúc nãy khi đại chiến bên ngoài sơn môn đã sớm kinh động đến vô số đệ tử.
Bọn hắn trông thấy thân hình của Mục Thần Xuyên hiển lộ ra trong hư không, trên tay còn nhấc theo hai cỗ thi thể, tản mát ra sát ý kinh khủng đến tột độ.
Trong một lúc, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng mỗi người khiến thân thể bọn họ không tự chủ được mà run rẩy.
Người này là thần thánh phương nào?Lại có thể dựa vào sức một người giết sạch sành sanh chưởng giáo và hai đại trưởng lão.
Chẳng lẽ…Hắn là một vị Động Thiên Chân Quân?Ánh mắt Mục Thần Xuyên lãnh đạm đảo mắt qua vô số đệ tử bên dưới, đột nhiên vứt thi thể của hai người kia vào không trung, sau đó đưa tay đánh ra một vệt thần quang đánh nát thân thể của hai người.
Xương cốt máu thịt rơi lã chã, hình ảnh vô cùng tàn bạo.
“Nghe đây, sáu vị Tử Phủ đã bị bản toạ chém giết toàn bộ.
”“Linh Khư Động Thiên đã triệt để bị huỷ diệt.
”“Từ giờ trở đi, nơi này là chỗ ở của Mục gia ta.
”“Sau một nén nhang người không rời đi, giết không tha! !”Âm thanh đàm thoại lạnh lẽo thấu xương vang vọng trong hư không, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai từng đệ tử.
Trong chốc lát, sự khủng hoảng lan tràn khắp nơi.
“Chạy a!”“Chạy mau! !”Đầu người tu sĩ dầy đặc như bầy kiến tranh nhau chen lấn chạy trốn ra bên ngoài sơn môn.
Có người sợ hãi, có người không cam lòng, có người cừu hận, cũng có người bất đắc dĩ.
Nhưng chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
Ngay cả chưởng giáo cùng ngũ đại Tử Phủ cũng bị giết.
Bọn hắn có thể làm gì được đây?Phục thù, để sau rồi nói đi…Giờ phút này, trên bầu trời đột nhiên hạ xuống mấy đạo ánh sáng màu hồng xuyên thủng thân thể của mười mấy tên đệ tử cảnh giới không đồng nhất, diệt vong tại chỗ.
Có một ít tu sĩ đang chạy trốn quay đầu lại nhìn liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Tình cảnh lúc này có thể sống sót thì đã không tệ lắm rồi.
Còn muốn cầm đi bảo vật của tông môn để lại.
Phải biết, cường giả cảnh giới Tử Phủ có thể bao phủ thần niệm hơn mười dặm.
Mà vị trước mắt này e rằng cũng cách Động Thiên Chân Quân không xa.
Động tác nhỏ như vậy há thể giấu giếm được hắn.
Thế là, biển người đang đổ dồn về hướng sơn môn càng tăng thêm tốc độ.
Chỉ trong chốc lát đã rời đi phân nữa.
Rất nhanh.
Thời gian một nén nhang qua đi.
Toàn bộ Linh Khư Động Thiên, vườn không nhà trống.
Linh Khư Động Thiên lúc này triệt để diệt vong.
Thân hình Mục Thần Xuyên lao ra ngoài sơn môn, đưa tay đánh ra mấy đạo pháp quyết phong bế nơi này.
Tuy trận pháp không phải sở trường của hắn nhưng cấm chế phòng hộ đơn giản hắn vẫn biết chút ít.
Bất quá dưới uy hiếp của hắn có lẽ cũng không ai to gan lớn mật dám quay trở về thu lấy bảo tàng của tông môn.
Làm xong tất cả, Mục Thần Xuyên cực tốc vội vã chạy về hướng Thanh Vân Trấn.
Sau một canh giờ.
Trên tộc địa Mục gia không ngừng vang lên từng âm thanh của cổ chung.
Trong lòng tất cả tộc nhân giật mình, vội vã chạy ra ngoài.
Tộc chung chỉ khi gia tộc có việc lớn ngập trời hoặc gặp nguy cơ diệt tộc mới gõ vang.
Nhưng lúc này lại vang lên.
Chẳng lẽ tộc trưởng đã xảy ra chuyện gì?Vô số tộc nhân Mục gia trong lòng dâng lên loại cảm giác không rõ, tất cả đều hội tụ trên quảng trường lớn.
Giờ phút này, Mục Thần Xuyên cùng một đám trưởng lão đứng giữa giáo trường.
Bên ngoài vây đầy tộc nhân Mục gia, liếc mắt nhìn qua, gộp lại tộc nhân mạch chính cùng chi mạch ít nhất cũng có nhân số hai vạn.
Mục Thần Xuyên thấy người đến đông đủ, thân hình lăng không mà đứng, cất giọng nói.
“Linh Khư Động Thiên huỷ diệt, tất cả lục đại Chân Nhân đều đã chết!”“Bản tộc trưởng quyết định, lập tức di chuyển tộc địa!”“Tất cả tộc nhân thu dọn hành lý, canh năm nấu cơm, hừng đông khởi hành!”“Đi đến tộc địa mới!”Lời nói vừa ra.
Tộc nhân Mục gia trở nên xôn xao, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
Tộc trưởng đơn thân độc mã một người liền huỷ diệt Linh Khư Động Thiên?Trời ạ!Đây là thực lực kinh khủng bực nào?Tháng trước Mục gia bọn hắn vừa mới thống nhất Thanh Vân Trấn, trở thành bá chủ một vùng.
Còn chưa kịp vui mừng xong.
Hôm nay, bọn hắn đã phải nhập chủ Linh Khư Động Thiên, trực tiếp chuyển chỗ! !Loại tốc độ quật khởi này quả thật không dám tưởng tượng! !Không bao lâu, trên giáo trường phát ra từng âm thanh hoan hô chấn động thiên địa.
“Tộc trưởng vạn tuế! !”“Tộc trưởng uy vũ! !”“…”.