Một bên khác.
Một đám trưởng lão của Vương gia đứng ở bên ngoài tộc địa, tư thái sẵn sàng đón quân địch.
Trong không khí tràn ngập sát khí âm trầm.
Tộc trưởng Vương Hải thỉnh thoảng nhìn về phương xa suy nghĩ rồi đi đi lại lại nhưng hắn vẫn như cũ chưa thấy có bất kì kẻ nào xuất hiện.
Điều này khiến hắn nhíu mày.
Theo lý mà nói, ba người Yên Nhiên hẳn nên sớm trở về mới phải.
Sao đến bây giờ vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng?Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?Nhưng đúng lúc hắn đang lâm vào trầm tư, một tên trưởng lão đứng cạnh đột nhiên kinh ngạc hét lên.
"Có người tới!"Lời vừa nói ra, lập tức ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy ở xa đằng kia, một đội ngũ nhỏ mấy chục người đang chạy nhanh đến bên này.
Tuy nhân số không quá nhiều.
Nhưng khí thế của họ lại to lớn vô cùng, như mây đen hợp lại, khí thế đội quân áp lực kinh khủng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng điều càng khiến mọi người kinh hãi là.
Một tên nam tử trung niên phía đối phương lại có thể không cần sử dụng đến linh bảo để di chuyển, đạp chân không tiến đến, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đáp xuống địa bàn Vương gia.
Không thể nghi ngờ, đây là một vị cường giả cảnh giới Tử Phủ! !"Cái gì!”"Mục Thần Xuyên? ! !""Hắn vậy mà còn sống! !”Khi Vương Hải nhìn rõ tướng mạo của người kia, bỗng nhiên con ngươi của hắn co rụt lại, trong lòng như dời sông lấp biển, kinh hãi không thôi!Nhưng, hắn đã nắm vị trí tộc trưởng được nhiều năm, tâm tư cũng kín đáo hơn người thường.
Sự nóng nảy trong lòng nháy mắt trở nên bình tĩnh, giả bộ như không có việc gì xảy ra nhìn về phía trên chắp tay, cười nói: "Mục huynh, mười năm không thấy, không nghĩ tới ngươi đã đột phá đến cảnh giới Tử Phủ.
""Trong lòng ngu đệ thật là mừng thay cho ngươi.
""Chỉ là ta có điều thắc mắc, hôm nay ngươi dẫn nhiều vị cường giả như vậy đến Vương gia chúng ta để làm gì thế?"Khóe miệng Mục Thần Xuyên chầm chậm nhấc lên một nụ cười lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói.
"Cũng không có chuyện gì.
""Đúng lúc đi ngang qua.
""Thuận tay diệt toàn tộc các ngươi mà thôi.
”Trong lòng Vương Hải run lên, hơi chần chờ một chút, miễn cưỡng cười cười nói.
"Mục huynh nói đùa, hai nhà chúng ta có giao hảo nhiều năm, còn có quan hệ thông gia của hậu bối.
”"Chẳng lẽ nha đầu Yên Nhiên kia đến gây họa ở chỗ ngươi.
”"Nếu thật là như thế, Vương Hải ta ở nơi này bồi tội với ngươi, nha đầu này từ lúc đến Linh Khư Động Thiên tu hành, tính tình càng ngày càng điêu ngoa! !”Nói chuyện được vài ba câu, một đám trưởng lão và mấy chục tên tộc nhân Đạo Cơ hậu kỳ của Mục gia cũng đã đuổi đến.
Đồng loạt đứng ở phía dưới Mục Thần Xuyên, đối diện với người của Vương gia như là hai quân đối chọi.
Sát ý lạnh lẽo không ngừng ngưng kết, giống như là chỉ cần một lời không hợp liền sẽ liều mạng với nhau.
Vương Hải a Vương Hải.
Sắp chết đến nơi, còn ở đây cố gắng níu kéo.
Thật là một tộc trưởng xứng chức…Biểu cảm châm chọc trên mặt Mục Thần Xuyên càng đậm, phất tay áo nói: "Không cần!""Cháu gái Yên Nhiên tính tình đúng là rất điêu ngoa, vì vậy ta đã để Mục Trần tiễn nàng lên đường!""Về phần của Linh Khư Động Thiên, nước xa không cứu được lửa gần, nên ngươi không cần nói nhảm!"Mục Thần Xuyên vừa dứt lời.
Một cỗ sức mạnh ngưng tụ lại trên kiếm nhỏ màu vàng kim từ thần thức bỗng nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đâm thủng chân trời, nhắm thẳng về phía đám người Vương gia rồi từ đó hướng thẳng đến một lão già gầy gò.
Hốc mắt khô quắt của lão già kia liền xuất hiện một tia sáng, linh khí chi hải trong đan điền quay cuồng sôi trào, một bàn tay đã đem kiếm nhỏ màu vàng kim vò nát.
"Lão tổ Vương gia, ông còn ăn được cơm không?"Ánh mắt Mục Thần Xuyên bễ nghễ, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống.
"Ha ha, tiểu bối ngông cuồng!""Nếu Lão phu chết, cũng phải kéo theo ngươi làm đệm lưng! !”Lão tổ Vương gia giận đến bật cười, lập tức từ trong cơ thể khô cằn của hắn phát ra một cỗ linh khí bành trướng mãnh liệt rồi bộc phá.
Đột nhiên chân phải hắn đạp lên mặt đất, thoát khỏi đám người, bay lên giữa không trung.
Giờ phút này, tâm trạng của Vương Hải hoảng loạn không thôi, trong ánh mắt hắn lộ ra sự tuyệt vọng không cam lòng.
Hắn biết, trận chiến đẫm máu này dù thế nào cũng khó mà tránh khỏi! Chỉ có thể đem hi vọng ủy thác trên người lão tổ.
Nếu có thể khiến Mục Thần Xuyên bị trọng thương, thì may mắn Vương gia còn có thêm một tia hi vọng sống!"Kéo ta theo làm đệm lưng?""Ngươi chưa có đủ tư cách!"Mục Thần Xuyên cười lạnh một tiếng, bàn tay chầm chậm mở ra, đầu ngón tay đột nhiên toát ra từng đợt năng lượng khủng bốTrên bầu trời hiện ra một toà địa ngục to lớn uy nghiêm đáng sợ.
Bao phủ trên đầu mọi người, cảm giác áp bách to lớn cùng sự sợ hãi từ trong đáy lòng của mỗi tộc nhân Vương gia xuất hiện!"Đây.
.
.
Đây rốt cục là loại võ kỹ gì!"Lão tổ Vương gia kinh hãi ngửa đầu, đôi mắt già nua lộ ra thần sắc không thể tin được.
"Trấn Ngục Ngũ Hành Kình!Mục Thần Xuyên mặt không biểu tình, vung tay lên.
Tòa địa ngục to lớn mang theo uy thế ngập trời, hướng về phía lão tổ Vương gia ầm ầm đánh xuống!Ầm ầm!Ầm ầm!Dưới uy thế kinh khủng lão tổ Vương gia không thể động đậy nửa phần, trong khoảnh khắc liền bị nghiền thành một bãi máu thịt.
Đây là cường giả đã bước vào nữa cảnh giới Tử Phủ, lại thân tử đạo tiêu! !Một đám trưởng lão Vương gia thấy thế, lập tức hoảng sợ vạn phần.
Đáy lòng không sinh ra nổi một chút ý chí chiến đấu.
Đây chính là cường giả Tử Phủ chân chính sao?Lão tổ liền một chiêu cũng không đỡ nổi, đã bị nghiền nát ngay tại chỗ!Vậy bọn hắn làm sao có thể đánh?Giờ phút này, sĩ khí của Mục gia phóng đại vô cùng, nhìn thân ảnh trên bầu trời kia với mặt vẻ sùng kính.
Ánh mắt Mục Thần Xuyên lạnh lẽo, hô lên.
"Giết!”.