Nguyên liệu nấu ăn của ta trải khắp tu chân giới

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Ban đầu không ai biết Đông Cự Sơn Mạch ở nơi nào, từng có tu sĩ đi men theo hướng núi để tìm hiểu, cuối cùng phát hiện hai bên dãy núi đều là biển mây mênh mông. Cũng có tu sĩ muốn vượt qua Đông Cực Sơn Mạch để nhìn thấy lãnh địa trong truyền thuyết, nhưng mà người không thể vượt qua Đông Cực chiếm đa số, mà số người ít ỏi có thể vượt qua thì mãi không có trở về.

Dãy Đông Cực là vùng cấm của tu sĩ, cho dù là Nguyên Anh toàn năng muốn đi Đông Cực cũng phải cân nhắc một hai. Dựa theo lời của những tu sĩ đã từng tới đó, càng đi lên đỉnh dãy Đông Cực , tốc độ tiêu tan của linh khí càng nhanh. Trừ khi đạt Xuất Khiếu kỳ mới có thể kham nổi, chỉ là Tu Chân giới thời điểm hiện tại đã sớm không còn như thượng cổ Tu Chân giới. Tu Chân giới hiện tại cũng chỉ có sáu Xuất Khiếu tu sĩ, nếu như Ngôn Bất Hối thành công, thì Xuất Khiếu Tu sĩ cũng chỉ có bảy người.

Bảy người này không ở yên Tu Chân giới làm lão đại không phải ngon hơn sao? Ngu gì mà phải nhất quyết đến núi Đông Cực tìm chết?

Lại nói Ôn Quỳnh - chưởng môn của một trong năm tông phái lớn nhất Tu Chân giới - đã từng vượt qua núi Đông Cực, nhưng mà khi trưởng môn Ôn Quỳnh trở về thì liền ngậm miệng, một chữ cũng không nói ra phong cảnh bên kia dãy Đông Cực. Vì vậy từ đó về sau, không còn tu sĩ muốn tìm đường chết vượt núi nữa.

Nhưng mà vẫn có rất nhiều tu sĩ muốn đến dãy Đông Cực, không vì nguyên nhân gì khác ngoài, chính là vì dãy Đông Cực vừa cao vừa rộng lớn, trên núi có rất nhiều linh thảo. Chỉ cần không vượt qua bên kia dãy núi, rất nhiều người có thể tìm được linh thực đem đổi lấy bảo bối mà mình thích.

Thời điểm Đỗ Hành đến dãy Đông Cực, trời đã bắt đầu tối. Mùa đông ban ngày có chút ngắn, Đỗ hành cần phải nhanh chóng tìm được chỗ nghỉ ngơi trước khi mặt trời xuống núi, nếu không sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Nếu tìm không thấy chỗ nghỉ ngơi thích hợp cũng chẳng có việc gì, Vân Trung Hạc đã cho cậu một cái động phủ giản dị phiên bản Tu Chân giới. Nói là động phủ chứ thật ra không có động cũng chẳng có phủ, chỉ đơn giản là một căn nhà trúc nhỏ, ở bên ngoài dán thêm bùa chú là có thể chắp vá một đêm. Thời gian trước, khi không tìm thấy chỗ nghỉ ngơi thích hợp vào ban đêm, cậu liền dùng căn nhà gỗ này nghỉ ngơi thật tốt. 

Đỗ Hành tìm được một khoảng đất trống bằng phẳng ở trong rừng, cậu dẫm phẳng tuyết trong phạm vi mười mấy mét vuông, sau đó đem động phủ ra. Cái động phủ này được thu trong một khối ngọc thạch cấp trung, ngày thường nhìn không khác gì trang sức, nhưng trong thời khắc nguy cấp có thể cứu mạng.

Nhà trúc không thể chống đỡ giá lạnh ở bên ngoài, nhưng có thể che gió. Đỗ Hành mấy hôm trước còn làm một cái bệ bếp giản dị ở bên trong nhà, bên trong còn có vài khối than hoả tinh. Chỉ cần dựa vào bệ bếp, mặc thêm vài bộ quần áo là có thể chắp vá qua qua rồi.

Hôm nay đi tới núi Đông Cực, Đỗ Hành có lẽ phải nhờ vào động phủ này che mưa chắn gió trong khoảng thời gian dài. Chờ đến xuân về hoa nở, cậu lại tìm cơ hội tu sửa lại căn nhà trúc nhỏ của mình. Trong tâm trạng thoải mái, Đỗ Hành nấu một nồi canh gà, túi trữ vật thật sự là đồ tốt, lúc bỏ Phạn Thiên Kê vào như thế nào, đến lúc lấy ra vẫn y như cũ. Phạn Thiên Kê cũng xịn nữa, thân to thịt nhiều,nấu canh hay kho thịt tàu đều ăn ngon.

Có điều có chút thiếu sót là do không có đủ gia vị, nếu mà có đủ, nồi canh Đỗ Hành nấu còn có thể ngon thêm một chút. Cậu cố ý nấu một nồi linh mễ*, hôm nay cậu muốn thưởng cho bản thân một bữa ra trò.

( Linh mễ: gạo có chứa linh khí)

Xung quanh sớm đã dán xong phù triện*, chỉ là lúc Đỗ Hành chuẩn bị ăn uống thoả thích bàn cơm mới nấu, cậu nghe được bên ngoài truyền đến tiếng dã thú tru lên. Câu chưa bao giờ nghe thấy tiếng thú gài trầm như vậy, từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến lông tơ của cậu đều dựng thẳng lên trời. Trong lòng dâng lên sự bất an mãnh liệt, xuyên qua cửa sổ nhà trúc, cậu nhìn thử ra bên ngoài.

Vừa nhìn một cái chân Đỗ Hành liền run rẩy, cậu không thấy được toàn bộ dã thú, cậu chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi mắt đỏ ngầu, mỗi đôi so với chén cơm của cậu còn ta hơn.Cậu khoa tay múa chân ước lượng con dã thú, sau đó hít hà một hơi, đây là con gì vậy? Sao với nhà trức của cậu còn cao hơn? Nhà trúc của cậu mỏng manh như vầy, chịu được một tát của dã thú kia sao?

Đỗ Hành vội vàng đóng cửa sổ, cậu không dám nhìn. Cậu nghĩ chuyến du lịch tại dị giới phải kết thúc ở đây rồi, Đỗ Hành buồn bã nhìn bệ bếp của cậu, cậu là bị ám bởi cái vận rủi gì vậy, mỗi lần muốn ăn chút đồ ăn ngon, mấy thứ kì quái liền tới!

Đỗ Hành quyết tâm, cho dù chết cũng muốn làm một con ma no! Cậu cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, trong lúc cậu kẹp miếng thịt muốn đưa tới miệng, bên ngoài truyền đến một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, nghe như tiếng chó hoang bị dẫm đuôi, vô cũng thê lương. Tay cậu run lên, đôi đũa đang gắp thịt cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

Nhà trúc cùng mặt đất bắt đầu chấn động, âm thanh gào rú thảm thiết từ bốn phương tám hướng càng ngày càng to, chấn động đến nỗi canh trong nỗi cũng lay động theo. Như thế này ăn cơm bằng niềm tin, Đỗ Hành cảm thấy bản thân chính là đang vật lộn giữa một bầy dã thú, mùi máu tươi đã xuyên thấu qua căn nhà trúc truyền đến mũi cậu.

Đỗ Hành vẫn là không có biện pháp để bình tĩnh ăn xong một chén cơm, căn nhà trúc của cậu chỉ cần một giây là có thể đạp bẹp, bất cứ lúc nào cậu cũng đều có thể trở thành một bãi thịt nát. Ăn không vô nữa, ăn không nổi, hết thèm ăn rồi .

Đỗ Hành mở cửa sổ ra, dù sao cũng là chết, cậu muốn biết mình chết như thế nào, rốt cuộc là con dã thú gì sẽ công phá nhà trúc đoạt mạng cậu. Ngoài cửa sổ tối om, cậu không nhìn rõ được, chỉ thấy từng đợt từng đợt bông tuyết bay bay, đáp lên phù triện dán ở bên ngoài đang phát ra ánh sáng vàng kim.

Tuy có ánh sáng vàng kim nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy những hình dáng mơ hồ, Đỗ Hành nhìn một lúc thì phát hiện, hình như mấy cái bóng này…… như là đang chạy trốn vào sâu trong rừng?

Bốn phía dần trở nên yên tĩnh lại, phù triện trên nhà tre cũng ngừng, không còn phát ra ánh sáng kim quang lập loè. Tất cả như là gió êm biển lặng, Đỗ Hành vuốt đầu, vẻ mặt ngơ ngác, vừa nãy tưởng phen này toang rồi, không còn sống được bao lâu nữa, hiện tại thì như chưa có chuyện gì xảy ra?

Không, không đúng, cây cối xung quanh nhà trúc đều bị đổ, như thể vừa từ trong mặt đất mọc lên. Lớp tuyết rơi bao phủ mặt đất cũng xuất hiện nhiều chỗ lộ ra bùn đất. Chuyện vừa mới xảy ra thực sự đều là thật!

Lúc này Đỗ Hành nhìn thấy một luồng sáng chạy về phía mình, luồng sáng đó to khoảng cái chậu rửa mặt, vừa nhảy vừa phát ra tiếng kêu sung sướng pi pi. Trong chốc láy luồng sáng đó liền chạy như bay đến trước mặt Đỗ Hành, Đỗ Hành tập trung nhìn kỹ, đây nào có phải quả cầu ánh sáng, mà là một con gà lông xù xù tròn tròn béo béo!

Con gà này béo đến nỗi không có cổ, gương mặt to ơi là to. Nhìn thì không giống cú mèo, nó ngồi xổm trước mặt Đỗ Hành kêu chíp chíp hai cái, sau đó vỗ vỗ cánh: “Chíp chíp ~” Đỗ Hành cùng nó bốn mắt nhìn nhau, cậu chưa bao giờ nhìn thấy con gà ta như vầy, tròn như vầy, đáng yêu như vầy, đây là loại gà gì nha? Trưởng thành chưa nhỉ?

Gà vỗ vỗ cánh một lần nữa: “Chíp chíp ~” Đỗ Hành cười: “ Ngươi là từ đâu tới đây vậy?” Gà đứng dậy ngông nghênh hướng về phía nhà trúc đi vào, Đỗ Hành vội vàng đóng cửa lại: “Ngươi muốn vào nhà ta làm khách sao?”

Con gà lông xù xù này tự nhiên thoải mái ngồi xổm bên bệ bếp của Đố Hành, nó rũ rũ lông tơ, còn cho cậu vuốt lông nữa chứ. Đỗ Hành cảm thấy vật nhỏ này thật đáng yêu, có lẽ là bị gió tuyết ngoài kia thổi đến đông lạnh rồi. Một con gà gần người như này, cậu chưa từng gặp bao giờ.

Không kịp nhớ tới vừa lúc nãy bên ngoài vừa xảy ra bên ngoài, gà con hướng cái mỏ vàng nhạt của mình với Đỗ Hành: “Chíp~~” như đang xin đồ ăn, Đỗ Hành:…..

Hướng đầu bếp xin ăn, đây là con gà to gan nhất mà cậu từng gặp. Nhưng mà hôm nay tâm trạng Đỗ Hành tốt, nhất là đại nạn* không chết, cậu rất nhẹ nhõm. Cậu lấy một miếng cơm đút vào trong miệng gà: “Ăn đi.”

( Đại nạn: gặp chuyện vô cùng nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng)

Đỗ Hành chống cằm nhìn con gà này, con gà này thật sự đáng yêu quá đi, nếu mà nó không có chủ nhân, ngày mai cũng không có rời đi thì Đỗ Hành quyết định sẽ nuôi nó! Miếng cơm bị tắc ở trong miệng, gà con nâng cổ lên nỗ lực nuốt xuống, đập đập đôi cánh nhỏ, thật là đang yêu muốn chết.

Đỗ Hành vuốt vuốt lông tơ gà nhỏ: “Ăn đi, trong nồi vẫn còn.” Gà con nghe vậy liền nhẹ nhàng nhảy lên trên bệ bếp, nó nhìn chằm chằm nồi canh gà: “ Chíp chíp ~”

Đỗ Hành vội vàng đem nó ôm xuống dưới: “Sao ngươi một chút cũng không ngại vậy? Đó là canh gà, ngươi có thể uống không? Các ngươi là đồng loại đó, gà con thì phải ngoan ngoãn ăn cơm thôi. Đừng quậy.” Đừng nhìn con gà nhỏ này mà nghĩ nó nhẹ, Đỗ Hành ôm nó trong ngực như ôm một quả cân, chỉ là vuốt con gà con này thật sướng tay, mềm như bông vậy.

Gà con giãy giụa vài cái phát hiện Đỗ Hành một chút cũng không có nhúc nhích, nó ngẩng đầu hướng Đỗ Hành lấy lòng chíp chíp hai tiếng. Đỗ Hành mềm lòng để nó xuống: “Ngươi là gà con của nhà nào vậy, trời tối rồi còn chạy loạn khắp nơi. Thôi, lại đây ăn chút cơm.”

Lúc này bên ngoài truyền đến từng nhịp gõ cửa, lông tơ Đỗ Hành lại dựng thẳng lên trời: “Ai…..Ai đấy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của một người đàn ông, tiếng nói ổn trọng như núi Đông Cực vậy, còn mang theo một chút lạnh lẽo còn chưa tan: “Hài tử trong nhà còn chưa hiểu chuyện, đã làm phiền đến tiên sinh.”

Hài tử? Đỗ Hành nhìn về phía gà con tròn tròn đang thoải mái ăn cơm, hắn đột nhiên nhớ tới lời Vân Trung Hạc nói, núi Đông Cực này thuộc địa bàn của yêu tộc, người kia là gà yêu ư? Đỗ Hành lần đầu tiên nhìn thấy yêu tu, khác hẳn với  tưởng tượng của cậu.

Đỗ Hành xoa xoa đầu gà: “ Người nhà ngươi tới tìm ngươi rồi kìa, người chờ chút nha.” Đỗ Hành một bên mở cửa, một bên nói: “ Chờ một chút.”

Cửa lớn mở ra, gió tuyết lôi khí lạnh nhào vào mặt Đỗ Hành. Ngoài cửa có một người vóc dáng cao lớn đứng đối diện với cửa, người này toàn thân mặc hắc y*, tay cầm một chiếc ô xanh lơ.

(*Hắc y: quần áo màu đen)

Người đứng dưới ô là một thanh niên  cả người như ngọc, mặt mày như hoạ, chỉ là biểu cảm quạnh quẽ, nhìn như một đoá hoa cao quý, lạnh lùng không thể chạm tới. Người đó tự báo gia môn*: “Tại hạ Huyền Ngự, tới tìm tiểu bối trong nhà*.”

( Gia môn: ý chỉ  là người nhà nào; Tiểu bối: thế hệ nhỏ hơn trong gia đình, họ hàng)

Đỗ Hành vội vàng tiếp đón hắn: “Mời vào mời vào, có phải tiểu bối mà ngươi nói đến là một con gà con màu vàng phải không? Nó còn đang ăn cơm.” Trong mắt Đỗ Hành tràn ngập sự kinh ngạc, đã sớm nghe nói chim trống trong tự nhiên rất xinh đẹp, chính vì vậy nam nhân đẹp trai này nhất định là một loại chim yêu nào đó!

Nghĩ như vậy thật sự có cảm giác rất……

Lúc này trong phòng bếp truyền đến tiếng ăn canh xì xụp, Đỗ Hành vừa quay đầu, chỉ thấy con gà con chưa từ bỏ qua suy nghĩ mà nhảy lên bệ bếp, cúi đầu chổng mông vào nồi canh uống canh gà! Huyền Ngự một mặt đầy miễn cưỡng, trước mắt Đỗ Hành tối sầm lại, muốn chết, hôm nay sao cậu lại một hai muốn chết mà nấu nồi canh gà này!

Như này không phải là nấu đồng loại của hắn trước mặt hắn sao? Đỗ Hành nghĩ cậu có lẽ sẽ không thấy được mặt trời ngày mai rồi.

Lời đứa dịch: Hình như tác giả lấy tên dãy lúi đặt luôn cho núi cao nhất của dãy hay sao ấy, tại tui đọc trong bản raw thì Đông Cực vừa gọi núi vừa gọi dãy núi.


- Hết chương 6 -



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp