Kế hoạch nhân sinh của Khương Dư Miên và Lục Yến Thần hoàn toàn trùng khớp với nhau. Ví dụ như bây giờ hai người bọn họ đều cảm thấy đã tới lúc thích hợp để mang thai.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nghe Tần Chu Việt nói là dạo gần đây Lục Yến Thần không uống một giọt rượu nào.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng Tần Chu Việt không vừa mắt việc anh tỏ ra nghiêm túc, hơn nữa còn cố tình khoe tân hôn ngọt ngào nên mới nói với vẻ căm tức: “Lần trước, có người mời uống rượu, cậu ta hoàn toàn có thể trực tiếp từ chối, cần gì phải nói là chuẩn bị sinh con?”
Có lần, anh ta nói trước mặt Lục Yến Thần, Lục Yến Thần không giận, chỉ cười rồi đáp: “Nếu cậu không phục thì cậu cũng có thể làm như vậy.”
Lời này chọc trúng tim đen của Tần Chu Việt.
Trải qua hai, ba năm cố gắng, hơn nữa có thêm sự trợ giúp của áo bông nhỏ tri kỉ, cuối cùng Tần Chu Việt cũng thoát khỏi hàng ngũ những người đàn ông độc thân.
Nhưng mà Nguyên Tây Mạt vô cùng kiên quyết, nói với anh ta: “Không kết hôn.”
Lúc trước người yêu thích sự tự do, không muốn kết hôn là anh ta. Bây giờ, Nguyên Tây Mạt chỉ muốn kiếm tiền, không có một chút mềm lòng với đàn ông.
Thậm chí lúc Tần Chu Việt mặt dày tìm tới nhà, chuẩn bị dùng kế sách tình thân, tận tình khuyên nhủ rằng con gái cần có một gia đình đầy đủ, Nguyên Tây Mạt trực tiếp đóng cửa không tiếp: “Con gái tôi ăn ngon ngủ tốt, nó không thiếu một người ba.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nguyên Tây Mạt không trúng kế tình thương của người mẹ, cô ấy cảm thấy rằng mình đã cho con gái một cuộc sống đầy đủ.
Có lẽ vì tính cách Nguyên Tây Mạt phóng khoáng nên Nguyên Quả Quả từ nhỏ đã lạc quan, chưa từng khổ sở, tự ti vì mình không có ba. Nhưng mà sau khi ba xuất hiện, cô bé bắt đầu có tiền tiêu vặt tiêu không hết, ngày sinh nhật còn có nhiều quà hơn, điều này khiến cho Nguyên Quả Quả rất vui.
Tóm lại là sau khi giằng co một thời gian dài, Nguyên Tây Mạt miễn cưỡng đồng ý quay lại với anh ta. Nhưng mỗi khi Tần Chu Việt nhắc đến chuyện kết hôn, cô ấy đều tặng cho anh ta một cái liếc mắt sắc lẹm.
Những chuyện này đều là do Nguyên Thanh Lê lén kể cho Khương Dư Miên biết.
Nguyên Thanh Lê không thích xã giao, vì vậy nên có rất ít bạn bè, kể việc này cho Khương Dư Miên là hợp lý nhất.
Những lúc rảnh rỗi, Khương Dư Miên sẽ đi thăm công chúa nhỏ của nhà họ Tần, Tần Chiêu Chiêu.
Nguyên Thanh Lê biết cô có ý định sinh con nên hết lòng hết dạ truyền thụ kinh nghiệm cho cô.
Cuối cùng, Nguyên Thanh Lê mới nhớ ra một việc: “Trong lúc chuẩn bị mang thai, cậu có đi làm không?”
Khương Dư Miên không hề do dự: “Đương nhiên là phải đi làm rồi.”
Sau khi học xong, về nước, Khương Dư Miên tiến vào Thiên Dự, các cổ đông lớn của công ty từng có ý kiến với cô, nhưng sau khi Khương Dư Miên liệt kê những thành tựu hàng đầu của cô ra thì bọn họ không còn gì để nói nữa.
Cô đi theo con đường kỹ thuật, không tham dự vào việc quản lý công ty.
Thiên Dự nằm trong top đầu của ngành là nhờ cô đề ra kế hoạch, mưu tính sâu xa để đưa ra sự lựa chọn tốt nhất, cô không cần thiết phải lấy lui làm tiến vì những lời bàn tán của kẻ khác.
Sau khi Thịnh Phỉ Phỉ về nước, nhờ sự giúp đỡ của gia đình mà cô ấy đã xây dựng được một phòng triển lãm tranh. Ban đầu gia đình cũng không đặt nhiều niềm tin ở cô ấy, nhưng mà không biết cô ấy đã mời một vị đại thần từ nơi nào tới, cuối cùng cũng làm được ra dáng ra hình.
Lục Yến Thần không hề do dự, anh đáp: “Hỏi trợ lý Diêu.”
Khương Dư Miên ôm chăn, tựa vào thành giường: “Bây giờ, em muốn hẹn anh mà còn phải đi hỏi trợ lý Diêu nữa à.”
Lục Yến Thần bước tới gần: “Tham gia triển lãm tranh của Thịnh Phỉ Phỉ không phải là chuyện quan trọng mà bắt buộc phải đi, tất nhiên là phải ưu tiên cho những công việc đã được lên lịch từ trước.”
Ánh sáng trước mắt bị thân hình cao lớn của anh che mất, Khương Dư Miên ngửa đầu: “Vậy thì chuyện gì mới được coi là quan trọng?”
Lục Yến Thần khoanh tay lại, môi anh cong lên: “Tất nhiên là lời mời của bà Lục rồi, anh không thể từ chối được.”
Ánh mắt của anh như muốn hỏi cô rằng: ‘Có phải em đang muốn hẹn anh không?’
Thịnh Phỉ Phỉ không chỉ mời riêng hai người bọn họ, mà Tần Chu Việt, Tần Diễn cũng được mời tới cổ vũ cho cô ấy.
Khương Dư Miên lại gặp cô bé Nguyên Quả Quả sáu tuổi, cô bé nắm tay Tần Chu Việt, rất hào hứng, cô bé hỏi: “Chú họ, Chiêu Chiêu đâu rồi?”
Tần Diễn quay sang nhìn cô bé: “Chiêu Chiêu ở nhà.”
Bạn nhỏ Tần Chiêu Chiêu mới được mấy tháng tuổi, anh ta nói với Nguyên Thanh Lê là muốn đưa con gái tới xem, Nguyên Thanh Lê cười, đánh anh ta: “Sao Chiêu Chiêu hiểu được, lỡ như con bé khóc trong phòng triển lãm thì lại làm ảnh hưởng tới mọi người.”
Bọn họ khó có thể giữ em bé vài tháng tuổi được, đây là buổi triển lãm tranh đầu tiên của Thịnh Phỉ Phỉ, bọn họ cũng nên cẩn thận một chút thì hơn.
Người quen gặp nhau, rất là náo nhiệt, có một vài thương nhân nhận ra bọn họ, tiến lại chào hỏi.
Cô nghe Thịnh Phỉ Phỉ gọi người đó: “A Đàn.”
Khương Dư Miên âm thầm đánh giá vị họa sĩ trẻ tuổi kia, ánh mắt anh ta như biển đen sâu thẳm, con người anh ta có chút lạnh lùng và u ám.
Loại khí chất ấy khiến cho người khác xem nhẹ vẻ ngoài của anh ta, Thịnh Phỉ Phỉ nói: “Cái này gọi là khí chất độc đáo của người làm nghệ thuật, con người A Đàn rất tốt.”
Khương Dư Miên hỏi: “Hai người quen biết nhau như thế nào vậy?”
“Nhặt được ở nước ngoài đấy.”
Chuyện này xảy ra khi Thịnh Phỉ Phỉ còn du học ở nước ngoài.
Thịnh Phỉ Phỉ nói rằng cô ấy ‘nhặt’ được A Đàn ở Pháp, cô ấy cứ nghĩ anh ta là một kẻ đáng thương, ai ngờ mới chớp mắt, anh ta đã biến thành họa sĩ nổi tiếng.
“Hì hì, có tài nguyên mà không dùng chính là lãng phí.”
A Đàn trong miệng Thịnh Phỉ Phỉ và người mà cô gặp như là hai người khác nhau. Khương Dư Miên không biết hai người bọn họ thân thiết tới mức nào mà sau đó, cô nghe thấy người họa sĩ kia gọi Thịnh Phỉ Phỉ: “Chị.”
Hừm…
Hình như có cái gì đó sai sai?
Buổi tối, sau khi về nhà, Khương Dư Miên nói lại việc này cho Lục Yến Thần: “Hôm nay, anh có nhìn thấy người họa sĩ kia không?”
Anh ôm lấy vai vợ mình, an ủi cô: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Anh thì không nôn nóng, nhưng Khương Dư Miên lại thấy bất an: “Em nghĩ là mình nên đến bệnh viện kiểm tra thử.”
Đời không thể lường trước được điều gì, hơn nữa cô đã nuôi ý định sinh con từ nửa năm trước, vậy mà đợi mãi vẫn chưa có, lòng cô không khỏi suy nghĩ nhiều.
Vì để cho cô được yên lòng, Lục Yến Thần cố ý sắp xếp thời gian dẫn cô đi bệnh viện.
Kết quả đã có, cơ thể bọn họ không có vấn đề gì, thấy cô vẫn còn lo lắng, bác sĩ hỏi một số vấn đề về sinh hoạt của cô.
Nghe Khương Dư Miên nói xong, bác sĩ dặn dò đôi lời: “Không nên làm lụng vất vả quá, nên thư giãn, áp lực và mệt nhọc quá độ cũng sẽ ảnh hưởng tới hormone trong cơ thể.”
Cho dù là y học cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được cơ thể người.
Đúng vậy, những lúc bận rộn, cô thường xuyên thức đêm, như vậy không thích hợp để mang thai em bé.
Nếu cô tiếp tục nhận thêm công trình thì cô sẽ còn tiếp tục sinh hoạt như vậy, Khương Dư Miên cảm thấy khó xử: “Nếu như bận làm việc thì sẽ không thích hợp để mang thai.”
“Em cứ làm những việc mà em muốn làm, công việc có thể tạm gác lại, chuyện sinh con cũng có thể từ từ.”
Cho đến khi về tới nhà, nhìn que kẹo nằm trên bàn, không ai ăn, cô nhớ tới Nguyên Quả Quả, nhớ tới Chiêu Chiêu, thậm chí là những bức ảnh chụp con trai mà thỉnh thoảng Triệu Mạn Hề hay khoe trên mạng.
Cô là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Trước đây vì ba bận công việc, không thể ở nhà thường xuyên được, cô đã trở thành trụ cột tinh thần cho mẹ.
Lúc nhỏ, ông bà nội thường dặn dò cô: “Phải nghe lời mẹ dạy, mẹ con nuôi con rất vất vả, Miên Miên phải làm một đứa bé ngoan nhé.”
Vì thế cô chạy tới hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nuôi con có mệt không ạ?”
Vào giây phút nắm tờ kết quả trên tay, hai tay cô run rẩy.
Cô vội vàng lấy di động ra, muốn báo tin này cho Lục Yến Thần, nhưng đang gõ chữ thì cô chợt nhớ ra Lục Yến Thần nói với cô rằng chiều nay có một buổi họp quan trọng, có lẽ là anh không thể đón cô lúc tan làm được.
Bây giờ, nói cho anh biết thì sẽ làm anh mất tập trung chăng?
Khương Dư Miên cố gắng kiềm nén xúc động, gấp tờ kết quả lại, bỏ vào túi xách, sau khi về nhà, cô cố ý để nó trên bàn trong phòng sách của Lục Yến Thần.
Mỗi ngày, Lục Yến Thần đều qua phòng sách, đến khi đó, anh sẽ phát hiện ra điều bất ngờ này.
Lúc chạng vạng, Khương Dư Miên nhận được tin nhắn.
L: [Tối nay có tiệc, khuya anh mới về, em ở nhà nhớ ăn cơm.]
Be be: [Được rồi.]
Vì mang thai nên Khương Dư Miên giống như những người mẹ khác, rất yêu thương con, cô cách xa di động và máy tính.
Bình thường lúc đi làm, cô không tránh được việc phải tiếp xúc với những thứ này. Về nhà, cô sẽ cố gắng không sử dụng trong một thời gian dài, tóm lại là không tốt cho em bé.
Nhưng như vậy thì thật là nhàm chán, lúc mang thai thường hay mệt mỏi, cô ngồi trong ổ chăn, chờ đợi, sau đó cô ngủ quên trên giường.
Hơn mười giờ, Lục Yến Thần về tới nhà, trước hết, anh xem thử nhiệt độ của điều hòa trong phòng ngủ.
Khương Dư Miên nằm nghiêng trên giường, điều khiển điều hòa bị đè dưới bụng, cánh tay cô lộ ra bên ngoài lạnh lẽo, Lục Yến Thần cẩn thận nâng tay cô lên, nhét vào trong chăn.
Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên trong nhà tắm, Lục Yến Thần tắm rửa sạch sẽ xong mới lên giường ôm cô ngủ.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Khương Dư Miên chui vào lòng anh theo bản năng, tay chân cô cũng không chịu yên phận.
Cô vừa cọ xong, vẻ mặt Lục Yến Thần vi diệu.
Khương Dư Miên đang ngủ thì cảm thấy có người đang cắn mình, cô mơ mơ màng màng, sau đó trợn mắt, trong hoàn cảnh quen thuộc và an toàn này, cô ý thức được Lục Yến Thần đang ở bên cạnh mình.
Hai vợ chồng đã quen làm những chuyện này rồi, hết thảy đều bình thường, cho đến khi tay Lục Yến Thần vói vào trong quần áo cô.
“Không, không được.”
Khương Dư Miên bỗng tỉnh táo lại.
“Hử?”
Lục Yến Thần đáp lại cô nhưng cũng không dừng lại.
Vào giây phút ấy, Lục Yến Thần không thốt nên lời, Khương Dư Miên nhớ rất rõ sự khiếp sợ, vui sướng và chờ mong hiện lên trong đôi mắt anh.
Rất nhanh, tin tốt này đã lan truyền khắp nơi.
Lúc biết được bà chủ mang thai, trợ lý Diêu vuốt những sợi tóc ít ỏi trên đầu mình, trực giác mách bảo anh ta rằng vài tháng sau, anh ta sẽ khó mà giữ lại được số tóc còn lại trên đầu mình.
Thịnh Phỉ Phỉ là người đầu tiên nhắn tin chúc mừng, nói là đợi sau khi lo liệu xong triển lãm tranh sẽ tới chơi với cô.
Nguyên Thanh Lê rất tinh tế, cô ấy viết một ít kinh nghiệm trong thời kì mang thai gửi cho cô, Khương Dư Miên rất biết ơn cô ấy.
Ông Lục cũng muốn tới thăm cô, nhưng ông không tiện tới… biệt thự Thanh Sơn.
Khương Dư Miên hiểu nỗi lòng của ông nội nên cô chủ động về nhà họ Lục.
Người thiếu niên cà lơ phất phơ năm nào nay đã trưởng thành, cậu đã chín chắn hơn trước nhiều. Lục Tập đi theo người có chuyên môn trong giới tài chính để học tập đầu tư, cũng đạt được một vài thành tựu.
Kế hoạch tương lai của cậu là lên làm ông chủ, hơn nữa còn nghiêng về mảng thể dục thể thao.
Nhưng mà cậu cũng không dám mơ ước cao xa: “Cũng chỉ là kế hoạch mà thôi, coi như là đặt ra mục tiêu để phấn đấu.”
Khương Dư Miên cổ vũ cậu: “Cố lên.”
Cô nhìn thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi ở nhà họ Lục, đó chính là cô gái nông thôn được Lục Tập giúp đỡ, Dương Tuệ.
Nói chính xác hơn là Dương Tuyết Chi.
Để thuận lợi hơn cho việc phát triển trong tương lai, sau khi vào thành phố được một thời gian, Dương Tuệ sửa tên thành Dương Tuyết Chi, Tuyết Chi trong câu ‘Tuyết hậu Yến Giao Trì, nhân gian đệ nhất chi.’
Ý là: ‘Tuyết rơi đầy trời, một cành hoa đầu tiên báo hiệu mùa xuân đến.’
Nhìn thấy Dương Tuyết Chi làm bạn bên cạnh ông nội Lục, Khương Dư Miên cảm thấy rất quen thuộc. Hình như ngày xưa, cô cũng từng như vậy.
Thậm chí ánh mắt mà Dương Tuyết Chi nhìn Lục Tập, cô cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc đi ngang qua chỗ cầu thang, cô vô tình nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.
“Anh Lục Tập, em gửi bảng điểm tháng trước cho anh nhá.”
“Ừ ừ, gửi hay không không quan trọng, dù sao thì em cũng là học sinh giỏi.”
“Em, em sẽ gửi cho anh.”
Sau khi trưởng thành, Lục Tập vẫn còn ngu ngơ trong chuyện tình cảm, cậu vẫn vô tư như xưa. Cậu chỉ nhận ra rằng bản thân thay đổi vận mệnh của một người là chuyện quan trọng, cậu không hề phát hiện ra Dương Tuyết Chi đang cẩn thận từng li từng tí.