“Cảm vặt không chú ý, để nặng lên sẽ sốt đấy.” Trong lúc cô nhắc nhở Lục Yến Thần, chiếc xe taxi trống khách đã đi lướt qua.
 
“Khụ khụ.” Lục Yến Thần không phản bác, chỉ đáp lại cô bằng tiếng ho khan.
 
Hai người đứng bên lề đường, gió lạnh thổi thẳng vào mặt. Dù thế nào đi nữa, Khương Dư Miên cũng không muốn để một người bệnh cùng đứng chờ với mình, cô thúc giục: “Anh mau quay lại xe đi, em tự đón xe được.”
 
Lục Yến Thần khăng khăng nhìn cô: “Anh không thể để em đứng một mình ở ven đường đón xe được.”
 
Ban đêm, nhiệt độ xuống thấp, gió lạnh thổi qua ngọn cây, lá cây reo rì rào. Không biết có phải do xui xẻo hay không mà sau khi lỡ mất chiếc xe đó, mãi vẫn không thấy chiếc xe trống khách nào chạy qua.
 
Khương Dư Miên bóp ngón tay, quay người đi trước: “Đi thôi, đi xe của anh.”
 
Lục Yến Thần không chút do dự sải bước đi theo, chiếc áo khoác màu đen đong đưa trong gió, khóe môi của người đàn ông cong lên rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lúc tới gần xe, Lục Yến Thần tiến lên trước mở ghế lái phụ cho cô, Khương Dư Miên ngồi  vào.
 
Lục Yến Thần chống tay ở cửa xe một lát mới đóng cửa xe lại cho cô.
 
Anh đi vòng sang ghế lái, thấy Khương Dư Miên lên xe xong ngồi nghiêm chỉnh, không nói cười tùy tiện.
 
Lục Yến Thần đặt tay lên vô lăng: “Miên Miên.”
 
Cô quay đầu lắng nghe.
 
Lục Yến Thần không phụ kỳ vọng của cô: “Biểu cảm của em hiện tại giống như thể anh sắp sửa bắt cóc em vậy.”
 
Khương Dư Miên không nhìn anh nữa, cô đưa mắt nhìn xuyên qua kính chắn gió, lặng lẽ chăm chú nhìn đằng trước: “Anh đâu bắt cóc nổi em.”
 
Trừ khi cô tự nguyện.
 
Lục Yến Thần không phản bác, chỉ cúi người, vươn cánh tay dài cắt qua trước người cô.
 
Đột nhiên khoảng cách rút ngắn lại khiến Khương Dư Miên cứng đờ, cô không khỏi nuốt nước bọt, nói bằng giọng yếu ớt: “Anh nói sẽ không làm gì em mà.”
 
Lục Yến Thần dừng động tác kéo dây an toàn lại, ngón tay hơi cuộn tròn, bám vào rìa ghế ngồi của cô, giống như thể giam cô trong vòng tay anh: “Miên Miên, em đang tưởng tượng vớ vẩn gì vậy?”
 
Ống tay áo khoác rộng cọ nhẹ qua cằm của Khương Dư Miên, áo khoác màu đen nghiêm túc khoác trên người anh toát lên hơi thở mê hoặc. Đột nhiên đối phương tới gần cô, gương mặt quen thuộc và mùi hương tuyết tùng quanh quẩn ngay bên cạnh khiến Khương Dư Miên thở chậm lại nửa nhịp.
 
Ngón tay của Lục Yến Thần cầm lấy dây an toàn, anh giữ nguyên tư thế ấy, quay mặt qua: “Anh chỉ định thắt dây an toàn cho em thôi.”
 
‘Cụp’ một tiếng, Lục Yến Thần kéo dài dây an toàn, cài khóa lại.
 

Khương Dư Miên: “...”
 
Hóa ra là cô tự mình đa tình.
 
Đường về nhà dài đằng đẵng. Khương Dư Miên định chơi điện thoại giết thời gian, nhưng chủ đề mà người ngồi bên cạnh nhắc tới khiến cô không thể phớt lờ.
 
Không biết tại sao tự nhiên Lục Yến Thần lại nhớ tới những món quà anh từng tặng cô, anh hỏi: “Quà anh tặng em mấy năm nay có phải em chưa mở cái nào ra xem hết phải không?”
 
Khương Dư Miên ngoan ngoãn thừa nhận: “... Ừm.”
 
Lục Yến Thần nói: “Lúc nào rảnh thì mở ra xem thử đi.”
 
Suốt đường đi, hai người đều nói về chuyện này, Lục Yến Thần nói Đông thì cô nói Tây, cố ý chống đối.
 
Tới khu nhà ở Gia Cảnh, Khương Dư Miên vội vàng mở cửa xuống xe.
 
Lục Yến Thần gọi cô lại: “Miên Miên à, mai anh phải đi công tác.”
 
Cô giật nhẹ vạt áo: “Ồ.”
 
Lục Yến Thần còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy cô như vậy, anh lại thầm nghĩ: Thôi được rồi.
 
“Ngoài trời lạnh, mau về đi.” Cô không cho anh đưa cô vào, Lục Yến Thần đành ngồi ở ghế lái đưa mắt nhìn cô đi về.
 
Sau khi về đến nhà, Khương Dư Miên ôm hết toàn bộ núi quà ra, có hộp to hộp nhỏ, màu sắc khác nhau.
 
Trí nhớ của cô rất tốt, hộp quà màu nào của ngày lễ nào cô đều nhớ.
 
Khương Dư Miên tiện tay chọn chiếc hộp quà mừng năm mới màu đỏ, lấy trong đó ra một món đồ trang trí đẹp mắt hình người tuyết, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ với tỉ lệ vừa phải rất bắt mắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô để người tuyết sang một bên, bóc tiếp một món quà mừng năm mới khác. Lần này là một bức tranh 3D vẽ căn nhà cũ ở Nam Lâm.
 
Trong tranh có chiếc đu dây chở đầy ký ức tuổi thơ và bức tường có hai mươi vết khắc đánh dấu chiều cao. Cô bé con cầm món dưa hấu mình thích ăn nhất ngồi trên đu dây, ông bà và ba mẹ cười nói với nhau ở đằng sau lưng.
 
Khương Dư Miên nhìn bức tranh 3D một lúc lâu, mở chiếc hộp to màu xanh da trời ra, tầng trên có một chiếc thiệp viết tay ghi nội dung đơn giản: Chúc Khương Dư Miên tuổi hai mươi sinh nhật vui vẻ.
 
Tầng bên dưới là một đôi giày trượt băng.
 
Sau đó, cô mở chiếc hộp màu xanh lá, trên thiệp viết: Chúc Khương Dư Miên tuổi 21 sinh nhật vui vẻ.
 
Trong hộp có một lọ nước hoa thơm ngào ngạt được trang trí cầu kỳ.
 

Từ những món quà trước đó, có thể thấy người tặng quà không hề làm qua loa đại khái mà rất chú tâm chọn một món quà có ý nghĩa.
 
Tặng nước hoa cho người khác giới mang ẩn ý rất mập mờ, Khương Dư Miên không dám đoán xem lúc chọn món quà này cho cô khi ấy, Lục Yến Thần nghĩ gì.
 
Khương Dư Miên mở nắp, xịt một ít lên mu bàn tay, cúi đầu ngửi thử, là mùi cô thích.
 
Sau đó, cô để lọ nước hoa bên cạnh người tuyết, bắt đầu bóc tiếp món quà sinh nhật thứ ba.
 
Chúc Khương Dư Miên tuổi 22 sinh nhật vui vẻ, đó là một con bướm hồng bằng pha lê trong suốt sáng lóng lánh giương cánh sắp sửa bay đi.
 
Bươm bướm...
 
Khương Dư Miên ngẩng đầu, liếc nhìn tiêu bản bướm cô treo trên tường, nhớ tới cuộc nói chuyện về tiêu bản với Lục Yến Thần ở biệt thự Thanh Sơn hôm ấy.
 
Cô không khỏi sờ dấu bươm bướm ở chỗ xương quai xanh, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông cúi đầu hôn, cô bất giác cắn môi, mặt đỏ sắp chảy máu.
 
Không phải anh thích màu hồng mà là thích bươm bướm màu hồng!
 
Khoảng nửa tiếng sau, Khương Dư Miên nhận được tin nhắn do người đó gửi tới.
 
L: [Bóc quà chưa?]
 
Be be: [Chưa.]
 
L: [Không sao, sau này anh còn tặng nữa.]
 
Khương Dư Miên xòe tay ra nhìn con bướm pha lê trong lòng bàn tay, nắm lại rồi xòe ra, cuối cùng cất nó vào hộp trang sức.
 
Ngày hôm sau, Khương Dư Miên tới công ty nghe được tin Lục Yến Thần đi công tác, nghĩ tới chuyện anh ho khan cảm cúm ngày hôm qua, cô thầm nghĩ người này đúng là cuồng công việc, không quan tâm đến sức khỏe.
 
Vẫn chưa tới giờ làm, Khương Dư Miên nhấp vào danh sách tin nhắn, lúc bảy giờ hơn, Lục Yến Thần gửi tin nhắn đăng ký cho cô nhưng cô không nhìn thấy.
 
Khương Dư Miên chần chừ một lúc lâu trước tấm ảnh đại diện Tinh Vân Cánh Bướm.
 
Khi cô chuẩn bị nhấp vào, nhóm ký túc xá 405 có tin nhắn mới, cô vừa hay nhìn thấy Hứa Đóa Họa phàn nàn trong nhóm: [Hôm qua làm mất tai nghe, kiểm tra địa điểm thì đang ở trong trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, chỗ đó đông người như vậy, sao tớ tìm được chứ.]
 
Điện thoại mới mua tuần trước đã làm mất, Hứa Đóa Họa chán đời: [Tớ muốn gọi điện cho tai nghe của tớ, giục nó nhanh về nhà.]
 
Một câu nói đùa bỗng nhiên khơi nguồn cảm hứng cho Khương Dư Miên.
 

Sau khi “Theo đuổi ngôi sao” tung ra thị trường, nhận được rất nhiều lời khen, nhưng muốn một phần mềm có thể phát triển lâu dài thì cần không ngừng phát triển thêm tính năng mới cho nó, mở rộng thị trường của sản phẩm.
 
Khương Dư Miên lập tức lên một phương án giản lược, triệu tập thành viên của tổ, mở cuộc họp: “Hiện tại có rất nhiều thiết bị điện tử có khả năng định vị, nhưng nếu thiết bị nằm ở vị trí đông người thì dù định vị được cũng như mò kim đáy biển, chúng ta có thể thêm một chương trình nhỏ vào trong hệ thống định vị.”
 
“Ví dụ như tai nghe, sau khi kết nối với “Theo đuổi ngôi sao”, tai nghe có thể chia sẻ vị trí với các thiết bị điện tử theo thời gian thực, trước tiên xác định được vị trí đại khái, sau đó căn cứ vào việc chia sẻ vị trí theo thời gian thực để tìm được đồ vật làm mất.”
 
“Bằng cách này, bất kể là món đồ rơi xuống đất không ai phát hiện ra hay bị ai đó nhặt được mà không trả lại cũng đều có thể tìm lại được.”
 
Tổ viên ngồi bên cạnh hỏi: “Vậy nếu làm mất điện thoại thì sao?”
 
Khương Dư Miên cũng có đối sách: “Hệ thống cần xác thực thông tin cá nhân, nếu như làm mất điện thoại thì có thể đăng nhập vào trang chủ của “Theo đuổi ngôi sao”, sau khi được chứng thực, có thể gửi thông báo cho điện thoại. Nếu người nhặt được nhìn thấy thông báo có thể liên hệ lại với người làm mất.” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Lỡ như người nhặt được không muốn trả lại thì sao? Tắt máy hoặc hết pin thì sao?”
 
Khương Dư Miên mở laptop: “Khoa học kỹ thuật không ngừng cải thiện cuộc sống của mọi người, nhưng cũng không thể nào làm đến mức hoàn hảo, trước tiên chúng ta cứ phác thảo kế hoạch sơ bộ đã.”
 
Vì bận rộn chuyện này nên gần như cả ngày hôm nay, cô không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện gì khác.
 
Tới gần giờ tan làm, mọi người lục đục thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc này trong nhóm nhân viên bỗng có thêm vài tấm ảnh chụp khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
 
Khương Dư Miên nhấp vào xem, ở cửa công ty có một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, phong cách này trông khá quen mắt.
 
Chẳng bao lâu sau, có thêm hình ảnh rõ nét hơn, chủ chiếc xe thể thao tựa người bên cạnh xe, trông khá ngầu.
 
“Đây hình như là em trai của tổng giám đốc Lục phải không?”
 
“Cậu hai Lục?”
 
Khương Dư Miên phóng to ảnh lên xem, đúng là Lục Tập thật.
 
Rảnh rỗi đến mức chạy tới công ty Thiên Dự góp vui sao?
 
Chủ đề liên quan tới Lục Tập được bàn tán sôi nổi không ngớt. Khương Dư Miên lắc đầu, tiếp tục xử lý công việc. Tới khi cô hoàn thành xong công việc thì đã sáu giờ, muộn hơn nửa giờ so với giờ tan làm.
 
Khương Dư Miên nhanh tay dọn bàn, lúc này điện thoại đổ chuông, cô nhìn tên, khịt mũi một cái: “Lục Tập?”
 
Cô mới vừa gọi tên, giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại: “Cô tan làm chưa? Sao không thấy cô?”
 
Khương Dư Miên vừa nghe điện thoại vừa dịch chuyển cốc nước trên bàn: “Đang chuẩn bị tan làm đây, sao thế?”
 
Lục Tập: “Vậy được, cô đi ra đi, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
 
“Chờ chút...” Khương Dư Miên nhớ tới ảnh chụp trong nhóm: “Không phải cậu đậu chiếc xe thể thao màu đỏ ở bên ngoài để chờ tôi đấy chứ?”
 
Đối phương vui vẻ: “Hê, sao cô biết? Cô nhìn thấy tôi rồi à?”
 
Khương Dư Miên: “...”
 
Thật không ngờ chuyện này lại có liên quan với mình.

 
“Cậu đợi tôi làm gì?”
 
“Đón cô tan làm.”
 
“Hả?” Lục Tập lái xe tới đón cô tan làm, cô không nghe lầm chứ?
 
Khương Dư Miên bất giác nghĩ: “Nhà họ Lục có chuyện gì à?”
 
Lục Tập: “Đâu có.”
 
Khương Dư Miên thắc mắc: “Vậy cậu đón tôi tan làm để làm gì?”
 
Lục Tập mất ba giây để nghĩ ra câu trả lời: “Đón cô tan làm… cũng cần lý do à?”
 
Khương Dư Miên nhanh chóng động não: “Không phải là cậu chơi tôi đấy chứ?”
 
Lục Tập tức quá hóa cười: “Hình tượng của tôi trong lòng cô là vậy à?”
 
Khương Dư Miên thở dài, ngoài hai nguyên nhân này ra, cô thực sự không nghĩ ra Lục Tập đón cô tan làm để làm gì, đâu thể nào là bỗng dưng nổi hứng muốn làm chuyện tốt được?
 
Trong lúc nói chuyện, cô đã thu dọn đồ đạc xong. Khương Dư Miên cởi thẻ nhân viên ra, xách túi rời khỏi bàn làm việc: “Mặc dù không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, nhưng cậu đứng chắn ở cửa chính thì tôi không thể lên xe cậu được.” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lục Tập sờ đầu: “Không thể lên nghĩa là sao?”
 
Xung quanh không có ai, Khương Dư Miên nói chuyện điện thoại cũng không sao: “Cậu không biết là mình bị vây quanh sao? Ảnh chụp hình cậu lái xe thể thao đứng ở cửa công ty đã bị lan truyền rồi, nếu tôi leo lên xe của cậu thì tôi sẽ chết đuối trong biển nước bọt của mọi người mất.”
 
Lục Tập vỗ gáy một cái, cậu ấy chỉ mới nghĩ đến chuyện muốn đón cô tan làm mà quên mất chuyện này.
 
Cậu ấy thương lượng một chỗ đón khác với Khương Dư Miên giống như đi đón điệp viên vậy, cuối cùng cũng đón được người.
 
Vừa lên xe, Lục Tập hỏi ngay: “Cô muốn ăn gì không?”
 
Khương Dư Miên cào tóc: “Ừm? Phải ăn cơm rồi à?”
 
Lục Tập chỉ vào đồng hồ trên màn hình: “Giờ đã sáu giờ rồi, cô vẫn chưa đói à?”
 
Khương Dư Miên tựa lưng vào ghế: “Cậu vẫn chưa nói rốt cuộc cậu tới làm gì.”
 
Lục Tập vỗ vô lăng: “Có chiếc xe mới nên đi ăn mừng, vừa hay đi ngang qua công ty nên mời cô một bữa.”
 
“Cậu đúng là ung dung tự tại.” Thật đáng thương cho người đang bị ốm vẫn phải đi công tác. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khương Dư Miên thoáng im lặng, không thắt dây an toàn: “Cậu có biết mùa đông anh Yến Thần thường hay bị ốm không?”
 
Lục Tập quay đầu: “Biết, sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play