Là Lục Yến Thần.
 
Người đàn ông quả cảm và kiên nghị đó đang mang ước mơ trở về, sắp mở ra một hành trình mới.
 
Khi mọi người đến gần đông đủ cũng là lúc buổi diễn thuyết chính thức bắt đầu.
 
Lão Ngô, một người bên phụ trách luôn đi theo Lục Yến Thần, vì anh ấy sẽ giải thích về tình hình trong nước, từ việc lớn như tình hình phát triển khoa học kỹ thuật đến việc nhỏ như tuyển chọn nhân tài.
 
Lão Ngô chỉ vào đám người đông đúc kia: “Anh nhìn hai người bên kia đi, đó là Kim Đồng Ngọc Nữ của máy tính Cảnh Đại, đều là người có năng lực.”
 
Từ đầu tới cuối gương mặt Lục Yến Thần vẫn tỏ ra ôn hòa, ung dung đáp: “Tôi thấy không giống?”
 
Lão Ngô: “Hả?”
 
Lục Yến Thần nhìn chéo về phía đám sinh viên đối diện, cuối cùng cũng không giải thích câu không giống này của anh có ý nghĩa gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Màn diễn thuyết kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, người đứng ra tổ chức thông báo cho mọi người biết rằng đã chuẩn bị một bữa trà chiều phong phú trong phòng khách khác ở tầng một.
 
Ngày hội giao lưu này, một là diễn thuyết để gia tăng nội dung quan trọng, hai là để mọi người nâng cao các mối quan hệ công khai.
 
Nghe diễn thuyết xong mọi người lần lượt rời đi, Khương Dư Miên ở lại tới cuối cùng theo thói quen, Thẩm Thanh Bạch và Từ Thiên Kiêu cũng không rời đi.
 
Đám người dần tản đi, bọn họ mới đứng dậy rời khỏi, đi xuống chiếc cầu thang bộ dài ngoằn ngoèo.
 
Vừa đi, Từ Thiên Kiêu vừa quay đầu lại liếc nhìn xem người phía sau đang ở đâu, cố ý kéo dài khoảng cách với hai người trước mặt.
 
Từ khi nhìn thấy Lục Yến Thần, cô ấy chắc chắn người đàn ông ưu tú này chính là lựa chọn tốt nhất, không có người nào khác cả.
 
Cô ấy muốn đi chậm lại một bước nhưng không thể tỏ ra quá miễn cưỡng, cố gắng giữ khoảng cách với Khương Dư Miên ở phía trước. Trong mắt xuất hiện bóng người mặc âu phục đi giày da kia, Từ Thiên Kiêu tỉnh bơ, lại thấy Lục Yến Thần vượt qua mình.
 
Từ Thiên Kiêu khẽ nhíu mày, lại phát hiện khoảng cách anh đi trước mặt mình không gần cũng không xa, không hề bước nhanh hơn.
 
Cô và Khương Dư Miên bị Lục Yến Thần ngăn cách, Từ Thiên Kiêu nắm lấy cơ hội, cố ý vượt qua gọi: “Miên Miên, chờ tớ một chút.”
 
Vừa nói, cô ấy vòng qua người Lục Yến Thần.
 
Giọng nói, ánh nhìn, những thứ này đều là điểm mấu chốt để hấp dẫn sự chú ý của người khác, Từ Thiên Kiêu muốn trong lúc lơ đễnh để lại ấn tượng với người ta.
 

Nhưng vì cô ấy nói dừng lại nên Khương Dư Miên quay đầu lại nhìn.
 
Không nhanh không chậm, cứ như vậy bất ngờ gặp phải ánh mắt đen sâu thẳm hấp dẫn người khác của người đàn ông kia.
 
Anh đang đứng đó nhìn cô.
 
Hai người đã từng vô cùng thân thiết, cuối cùng đã gặp lại trên đường tới tương lai.
 
Người đã từng yếu ớt nhạy cảm đó, cô gái nhỏ khi đó sợ hãi đến mức ôm anh khóc nức nở đã trưởng thành, trở nên rạng rỡ tự tin và xinh đẹp hơn.
 
Anh định tìm sự quen thuộc trong ánh mắt của cô nhưng lại phát hiện cô vô cùng bình tĩnh không vội rời tầm mắt đi, coi như không thấy anh.
 
Ngược lại là Thẩm Thanh Bạch, quay đầu lại hô một tiếng: “Tổng giám đốc Lục.”
 
Trước khi Lục Yến Thần về nước không lâu, Thẩm Thanh Bạch đã từng gặp anh.
 
Người xuất sắc nhất trong ngành chính là Lục Yến Thần của tập đoàn Thiên Dự, dù Thẩm Thanh Bạch có lạnh lùng đến đâu cũng phải hiểu quy tắc giao tiếp.
 
Lúc này anh ấy không quên kéo theo Khương Dư Miên, giới thiệu với Lục Yến Thần trước, hướng về phía Lục Yến Thần nói: “Tổng giám đốc Lục, đây là em gái khóa dưới của tôi, Khương Dư Miên.”
 
Lục Yến Thần chưa từng nghĩ, người đã từng rất thích đi theo anh, cô gái nhỏ luôn nấp sau lưng anh, hôm nay lại lấy thân phận “người lạ” như thế này để đối diện với anh.
 
Khoảng cách chỉ trong gang tấc nhưng quan hệ lại khác biệt hoàn toàn.
 
Khương Dư Miên đưa tay ra trước: “Tổng giám đốc Lục, chào anh, tôi là Khương Dư Miên.”
 
Người khác hận không thể dùng thành tích xuất sắc của mình để gây sự chú ý ở trước mặt tổng tài này, còn cô chỉ bình thản giới thiệu bản thân, không hề có ý định sửa chữa thân phận.
 
Lục Yến Thần thu hồi ánh mắt, tầm mắt rơi vào bàn tay trắng như ngọc kia, lúc đang liếc nhìn xuống tay trái của cô thì phát hiện cổ tay cô không hề đeo trang sức.
 
Sau khi đi tới ngôi nhà nhỏ trong rừng kia, Khương Dư Miên nằm trên lưng anh nói lời tạm biệt, tháo vòng bình an xuống, từ đó, chưa từng thấy cô ấy đeo chiếc vòng bình an đó một lần nào nữa.
 
Cô gái thông minh lanh lợi đó là bình an trưởng thành bằng bản lĩnh của mình.
 
Trước mặt mọi người, Lục Yến Thần nắm lấy tay Khương Dư Miên: “Chào cô, tôi là Lục Yến Thần.”
 
Hôm nay bọn họ đứng ở đây, làm quen lại một lần nữa.

 
Khoảnh khắc lòng bàn tay dán vào nhau, Khương Dư Miên cảm thấy sự ấm áp vô cùng quen thuộc truyền khắp những ngón tay, bao bọc lấy cô.
 
Khi tách ra, ngón tay Lục Yến Thần còn nhẹ nhàng giữ tay cô lại một chút, không biết là vô tình hay cố ý…
 
Khương Dư Miên lập tức giật mình, thấy khóe miệng người đàn ông đang nhếch lên cười, chăm chú nhìn cô.
 
Khương Dư Miên rút tay về, đầu ngón tay hơi cong cong.
 
Những người đứng xem được một phen thổn thức.
 
Hả? Màn giới thiệu này có phải có chút không đúng không?
 
Người bình thường gặp mặt giới thiệu bản thân như vậy thì không sao. Nhưng trong trường hợp ngày hôm nay, một sinh viên chưa tốt nghiệp với một doanh nhân quyền thế, Lục Yến Thần chịu bắt tay cũng không tồi, lại còn giới thiệu tên của mình với cô? Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ở đây ai mà không biết anh.
 
Nhưng mà, một cô gái thiên tài tiền đồ sáng lạn, cũng với một người đàn ông quyền thế đứng trên đỉnh, có lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ không thể dùng thân phận để cân nhắc.
 
Có người còn thầm bàn tán: “Có phải Lục Yến Thần muốn đưa Khương Dư Miên tới Thiên Dự để khai thác không?”
 
“Khương Dư Miên đúng là lợi hại.” Tìm kiếm tên cô trên mạng sẽ có một đống giải thưởng hiện ra, còn xin được bằng sáng chế cá nhân, nhân tài như vậy dù có ở đâu cũng sẽ mang lại lợi ích to lớn.
 
“Hiện giờ tập đoàn Thiên Dự có thể nói là ngày càng đi lên, bao nhiêu người phải sứt đầu mẻ chán cũng muốn đi vào.”
 
“Khó đó…” 
 
Tiếng bàn tán bên tai không dứt, Từ Thiên Kiêu bưng đĩa bánh ngọt đi tới từ trong đám đông, nghĩ tới khi đó mình ở bên cạnh, tận mắt thưởng thức cảnh Lục Yến Thần đối xử với Khương Dư Miên, có gì đó rất khác biệt…
 
Những suy nghĩ đó quá phức tạp, cô ấy không đoán ra.
 
Nhưng có một điều rất chắc chắn rằng, hiện tại nhất định Lục Yến Thần đã có ấn tượng sâu sắc với Khương Dư Miên.
 
Từ Thiên Kiêu có chút buồn bã, ban đầu cô ấy hy vọng Lục Yến Thần sẽ nghe giọng nói của cô ấy, nhìn vẻ bề ngoài của cô ấy, nhưng kết quả lại làm bệ đỡ cho người khác.
 

“Cô gái này, cô…”
 
Không ít người đàn ông khác đã bị vẻ ngoài xuất chúng của cô ấy hấp dẫn, Từ Thiên Kiêu sẽ xem xét xem người đó nói chuyện nông sâu thế nào, nhưng người này vừa lại gần một chút đã đuổi Từ Thiên Kiêu đi.
 
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cô ấy chắc chắn ánh mắt Lục Yến Thần đã dừng lại trên người mình, đàn ông mà, quả nhiên vẫn là loại động vật cảm nhận bằng mắt.
 
Xinh đẹp và vóc dáng vẫn là lí do giúp cô ấy kiêu ngạo đến vậy, Từ Thiên Kiêu mà ra tay thì chưa từng thất bại. Huống chi Lục Yến Thần đã chú ý tới cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu chủ động một chút, chắc chắn sẽ bắt được người đàn ông này.
 
Cả quá trình dường như Lục Yến Thần bị quá nhiều người vây quanh, anh ung dung bĩnh tĩnh nói chuyện qua loa với mọi người ở gần, bất ngờ phát hiện ra Từ Thiên Kiêu.
 
Từ Thiên Kiêu là bạn cùng phòng của Khương Dư Miên, không biết quan hệ giữa hai người tốt thế này mà đến cả vết in con bướm cũng giống nhau.
 
Nhưng quá đáng tiếc, anh không hề tìm thấy hình bóng quen thuộc bên cạnh Từ Thiên Kiêu, cho nên anh quay đầu rời khỏi chỗ đó.
 
Tại bãi cỏ bên ngoài, Khương Dư Miên vừa ra đó hóng mắt.
 
Lê Văn Phong gửi tin nhắn cho cô, cô đứng dưới tán cây trả lời, cứ như vậy mấy phút trôi qua, Khương Dư Miên cảm thấy gò má có hơi ngứa, cô không nhịn được dùng ngón tay gãi nhẹ gai cái, giơ điện thoại lên soi, phát hiện trên gò má nổi lên một chấm nhỏ màu đỏ.
 
Lục Yến Thần vừa tìm được người, thấy cô mặc đầm dài tay ngắn đứng dưới tán cây, lắc đầu bất lực, sau đó xoay người lại nói với người ta muốn hai thứ.
 
Khương Dư Miên nhíu mày.
 
“Mặt em sao thế?” Thẩm Thanh Bạch nhận ra sự khác thường của cô.
 
“Có lẽ vừa rồi mới bị muỗi đốt.” Sợ sẽ lan ra, Khương Dư Miên không dám tùy ý gãi nữa.
 
“Chờ anh một chút.” Thẩm Thanh Bạch trở lại phòng khách tìm thấy phục vụ, nhanh chóng lấy thuốc chống ngứa, đó là thuốc làm từ thảo dược. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lục Yến Thần chậm một bước.
 
Khương Dư Miên vừa soi bằng điện thoại vừa bôi thuốc, Thẩm Thanh Bạch thay cô nâng lọ thuốc.
 
Sau khi lau qua xong, Khương Dư Miên đóng nắp lọ thuốc lại rồi nói cảm ơn anh ấy, chàng trai đứng trên sân cỏ cùng cô gái, phía sau là ánh nắng chiều màu cam.
 
Hình ảnh này tràn đầy hơi thở thanh xuân, quả thực… khiến người ta cảm thấy khó chịu.
 
Lão Ngô tìm anh khắp nơi hết lần này tới lần khác, Lục Yến Thần trả lại thuốc chống ngứa, đưa ra chiếc vòng trong tay: “Cho người đưa chiếc vòng chống muỗi này cho cô gái bên kia.”
 
Anh chỉ về hướng cái cây đó.
 
Lão Ngô nhìn theo, nhưng lại thấy hai cô sinh viên.
 
Từ Thiên Kiêu là người mới tới, phong cách của hai người hoàn toàn trái ngược, một người có khí chất dịu dàng nữ tính, một người thì màu mè bắt mắt.

 
Khương Dư Miên và Thẩm Thanh Bạch là “một đôi” rồi, cho nên người có thể khiến người đàn ông như Lục Yến Thần chú ý có lẽ là cô gái quyến rũ trưởng thành hơn ở bên cạnh, đúng không?
 
Lão Ngô tự cảm thấy mình đoán không lầm, gọi nhân viên phục vụ tới, bảo đưa chiếc vòng chống muỗi cho Từ Thiên Kiêu.
 
Phân phó xong cảm thấy vẫn chưa đủ, còn cố ý dặn dò bên tai người được gọi tới: “Nếu như người kia hỏi ai gửi, cậu cứ nói là tổng giám đốc Lục… Nhớ kỹ không được để lộ.”
 
Dù sao trước khi loại chuyện này xảy ra, chỉ cần để người trong cuộc biết là được.
 
Sau khi Từ Thiên Kiêu nhận được quả nhiên gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, người phục vụ chỉ lặng lẽ nói cho cô ấy biết tên họ người tặng đồ, Khương Dư Miên không biết chuyện còn trêu chọc: “Không biết vị sứ giả hộ hoa này là ai mà tỉ mỉ như vậy.”
 
Từ Thiên Kiêu cười thần bí: “Miên Miên, tớ vào trước nhé.”
 
“Đúng rồi, bắt đầu từ tối nay tớ sẽ về nhà ở, rảnh rỗi sẽ qua chỗ cậu thu dọn đồ đạc nha.”
 
“Được.” Chuyện tình cảm của người khác, Khương Dư Miên không thể can thiệp quá nhiều.
 
Sau khi Từ Thiên Kiêu rời đi, Thẩm Thanh Bạch cũng bị một cuộc điện thoại gọi đi, ní là chủ tích công ty nào đó muốn nói chuyện với anh ấy một chút.
 
Khương Dư Miên ở lại bên ngoài, tạm thời chưa muốn quay về.
 
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng tới tham dự việc nghiên cứu thảo luận học thuật, màn thuyết trình của anh chị khóa trên thực sự rất khá, nhưng sau khi kết thúc lại trở thành buôn bán hàng hóa. Dường như người đó cảm thấy rất có hứng thú với cô, cô nhanh chóng sàng lọc trong đầu đáng giá xem đối tượng nào đáng để tiếp tục quan hệ sâu hơn, lấy được thông tin liên lạc của bọn họ.
 
Thực ra trong số các doanh nhân tới đây hôm nay, người có danh tiếng nhất chính là Lục Yến Thần của tập đoàn Thiên Dự.
 
Khương Dư Miên giơ tay lên, mu bàn tay nơi bị đầu ngón tay nóng bóng kia quét qua dường như vẫn còn giữ lại hơi ấm.
 
Cô không hề cố gắng tránh né người kia, cũng không chủ động tìm tới, chỉ qua hai ba câu giới thiệu lẫn nhau lúc đó không thể hiểu được đối phương nghĩ gì.
 
Ba năm đủ để người khác thay đổi hoàn toàn, ví dụ như cô.
 
Khương Dư Miên tiện tay hái vài chiếc lá trên cây, cô đã đạt được mục đích của mình, chỉ muốn ẩn nấp yên tĩnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lúc này, trong khung đối thoại bị chôn vùi đã lâu đốt nhiên xuất hiện trên đầu danh sách tin nhắn của cô.
 
L: “Bạn em đều đi cả rồi, có muốn ăn cơm chung không?”
 
Tác giả có lời:
 
Còn nhớ lần đầu tiên Mị Mị lừa người khác không? Phong thủy thay đổi rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play