Mây kiếp vần vũ, tử lôi giáng xuống vùng đất chết này, đừng nói là trong mắt phàm nhân, ngay cả đối với tu sĩ cũng chẳng khác nào thiên phạt.
Càng huống hồ, độ kiếp ở vực Phù Quang, số đạo tử lôi phải gánh có hơn chứ không kém.
Kể từ khi Ly Tương lạc vào đất Phù Quang, thần thức hắn đã chẳng trải qua cuộc sống an nhàn ngày nào mà phải trải qua hai mươi năm sống đủ kiếp, cô đọng hơn, thông suốt hơn thần thức kẻ thường, nhưng cho dù như vậy, khi lôi kiếp giáng xuống, hắn vẫn cảm thấy thần thức mình như sắp bị xé toạc ra.
Mà Ương Túc Y cũng không hề ném ra tượng thờ của Ly Tương.
Vào khoảnh khắc Ương Túc Y xốc mũ áo choàng lên, hình ảnh trước mắt và hơn trăm năm trước như dung hòa, chồng chéo lên nhau.
Ly Tương bật thốt: "Ương Túc Y!"
Đám tu sĩ vây xem nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng vô thức lùi lại.
Ương Túc Y không hề lên tiếng, y chỉ đứng đó, bình thản nhìn từng tia sét sắc tím đánh xuống trung tâm pháp trận kia.
Đầu óc Ly Tương xoay chuyển ra đủ loại giả thiết, nhưng không thứ nào có thể phá vỡ sự mịt mờ trong đầu hắn cả.
Cho đến khi đạo sét thứ mười giáng xuống, Ly Tương cảm nhận được áp lực trên thần thức hắn hóa ra cũng không lớn lắm.
Trăm năm trước, một đạo sét Kết Đan đánh cho thần thức hắn vỡ nát.
Trăm năm sau, hắn chịu mười đạo sét khảo nghiệm kia mà hãy còn thanh tĩnh.
Ly Tương không có nhiều vướng bận với thế gian này, nếu không phải trời sinh hắn có linh cảm thượng đẳng, suốt trăm năm qua lại không ngừng có người gọi tên mình thì hắn sớm đã tan biến khỏi thế gian.
Giờ đây, khi hắn nghe thấy tiếng chất vấn của thiên quy, hắn bỗng dưng ngập ngừng.
Hắn tu đạo là vì Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền nhặt hắn về, hắn kết đan là vì không thể áp chế cảnh giới thêm, hắn vào đây là vì thần thức bị cắt rời khỏi thân thể.
Bây giờ hắn vượt kiếp là do bị sư đệ mình lừa.
Mỗi một việc đều là ý trời, lòng người mưu tính, nào có ý của hắn đâu?
Ly Tương không cảm nhận được cơn đau của thể xác, bởi vì thân xác hắn sớm đã chẳng còn liên hệ gì với thân thức, hắn càng không cảm nhận được linh đài bị chấn ong ong bởi vì hắn chẳng có linh đài, càng không biết cảm giác đạo tâm đè nặng lên linh đài để hắn không nghĩ xằng bậy.
Hắn chỉ như gốc lục bình trôi trên mặt nước, đến nỗi đau thể xác cũng chẳng có thì hắn có thật sự tồn tại hay không?
"Nếu như vậy, mình cần gì phải tiếp tục." Hắn nghĩ.
"Tượng thần nứt rồi."
"Sao đột nhiên lại nứt thế kia?"
Thần thức hắn bắt đầu bị vô số tạp âm làm phiền.
Không hiểu sao giữa mịt mờ ấy, hắn lại nghe thật rõ ràng từng lời nói, từng giọng nói xa lạ.
"Mây đen trên trời đáng sợ thật."
Tiếng trẻ con khóc ré.
Ly Tương chợt nảy ra một suy nghĩ bạo gan: "Có phải những tượng gỗ xấu xí đó cùng gánh chịu lôi kiếp với mình không?"
Rất nhiều, rất nhiều những âm thanh rù rì vang lên.
Ly Tương chưa bao giờ nghe nhiều âm thanh cùng lúc đến vậy.
"Thần đang bảo vệ chúng ta."
"Thần đang che chở cho chúng ta."
"Ương Túc Y có biết việc này không?" Ly Tương thầm nghĩ, "Vậy đệ ấy…"
Thiềm lão gia nhìn Ly Tương quằn quại giữa từng đợt công kích, gã có hơi rùng mình, sau đó mừng thầm vì bản thân không vì cái lợi trước mắt mà đứng lên gánh lấy hậu quả kia.
Đúng ngay lúc này, gã bắt đầu kích động khi thấy Ương Túc Y nối đầu linh tuyến kia vào pháp trận giữa hai tảng đá.
Gã bỗng ý thức được mình sắp rời khỏi nơi đây rồi.
Đông Phong Hàm Chi siết chặt thanh kiếm.
Linh tuyến vừa chạm đến, pháp trận ở tảng đá ranh giới sáng lên, bằng mắt thường cũng thấy linh khí từ trung tâm pháp trận theo linh tuyến đổ vào đó.
Đoàng!
Đạo sét thứ mười một giáng xuống, linh tuyến Ương Túc Y nối vào bỗng chốc bị sức mạnh của đất trời cắt đứt.
Y lùi về sau loạng choạng.
Đám tu sĩ đứng xem hít sâu một hơi nhưng không ai dám tiếp vào.
Bọn họ vừa không biết rót bao nhiêu linh lực vừa sợ uy lực của lối kiếp Thánh Nhân.
Nếu thần thức Ly Tương hiện ra thực thể rõ ràng thì chắc hắn đã cong tít như con tôm mất rồi.
Linh khí từ thiên kiếp đang được dẫn đi bỗng chốc đứt đoạn, ào ạt đánh trở về thần thức hắn.
Ương Túc Y nhìn thấy cảnh tượng này thì đưa tay chùi đi vết máu rồi nhanh chóng nối linh khí lần nữa.
Linh tuyến đứt đoạn, Ly Tương lần nữa chịu cảnh linh khí dội ngược về.
"Hắn cũng tàn nhẫn thật." Tiểu Tiên Nữ ghé tai Thiềm lão gia nói nhỏ, "Cứ tưởng hắn với thần thức kia sống chết không rời, không ngờ đến lúc này cũng rất dứt khoát."
"Hắn dứt khoát mới là phúc của chúng ta."
"Cũng phải."
Ương Túc Y thấy linh tuyến hai lần đứt đoạn, hắn không dám thử lại lần nữa, sợ Ly Tương không thể chịu nổi.
Mà đầu óc Ly Tương lúc này toàn là tiếng rù rì: "Nứt to hơn rồi kia."
"Mong thần sẽ không sao."
Ly Tương miên man nghĩ: "Cũng có người đợi mình."
Giờ phút này, linh cảm hắn như bị đâm thành cái sàn, giữa những tiếng hô hoán thần thánh, hắn "nghe" ai đó đang nghĩ đến cái tên "Ly Tương Phùng", cái tên đã mấy trăm năm hắn không hề dùng đến.
Ly Tương bỗng chốc nghĩ: "Đã đến đây rồi, cũng không thể quay đầu nữa."
Đạo sét thứ mười hai giáng xuống.
Việt Ngữ có hơi sốt ruột.
Hắn vốn mù tịt với những thứ như pháp trận, phù chú nhưng nhìn cảnh này cũng hiểu, nếu không thể nối liền hai trận pháp thì sẽ không đủ để khởi động trận pháp chỗ lối ra.
Đông Phong Hàm Chi cũng nhìn ra vấn đề này.
Đương khi hai người sốt ruột sắp bước lên, Giang Tĩnh Duyệt đã đẩy Ương Túc Y ra rồi ném con thú nhỏ cho y, sau đó thế vào vị trí đấy.
Linh lực của Thánh Nhân như mưa nguồn suối bể lại bện thành một tia linh tuyến dẻo dai.
Tia linh tuyến ấy nhẹ nhàng xuyên qua trận pháp triệu đến lôi kiếp.
Trông nó như sợi chỉ của người thợ lành nghề, khéo léo thêu lên trận pháp ấy một luồng linh khí, sau đó đâm thẳng ra ngoài, như mũi tên rời dây cương rồi cắm phập vào hồng tâm - mắt trận của trận pháp ở lối ra.
Ương Túc Y dẫn đầu, ai nấy đều thở phào.
Cả Ly Tương trong trận pháp cũng thấy áp lực được san sẻ ít nhiều.
Hắn kinh ngạc nhìn Giang Tĩnh Duyệt.
Chưa bao giờ hắn nghĩ vị tiền bối này sẽ đích thân ra tay.
Ương Túc Y ôm ngực đứng thẳng dậy nói với Giang Tĩnh Duyệt: "May mà có tiền bối."
Giang Tĩnh Duyệt không bày ra nổi bộ dáng đức cao vọng trọng ngày thường, y cắn răng nói: "Xưa nay cái gì ta cũng không giỏi, bây giờ còn bắt ta ra trận nữa.
Ta sợ mình trụ không nổi."
"Không phải người là một trong Tứ Thánh sao?" Ương Túc Y quên cả đau, y hỏi lại.
Giang Thánh Nhân run run hai cánh tay, nom bất ổn lắm rồi: "Buộc chung mà thôi, nếu không Thánh Nhân không phải kiếm tu như ta làm gì có chỗ đứng.
Như sư phụ ngươi nếu giáp mặt đánh nhau với ta thì có khác gì cao thủ giang hồ đánh kẻ mới đứng tấn vài ngày?"
Trước ánh mắt không tin của Ương Túc Y, hắn xác nhận: "Ta là kẻ mới học đứng tấn đó."
Nếu không phải tình hình đang căng thẳng, Ương Túc Y chắc sẽ truy vấn thêm nữa.
Nhưng giờ phút này, đầu óc y chợt lóe lên, y hỏi ngay: "Sư phụ vãn bối trở thành Thánh Nhân đã lâu nhưng cũng không phải chuyện mà người thuộc về thới đại Tứ Thánh biết được.
Tiền bối, người vẫn còn liên hệ với bên ngoài được phải không?"
Đối mặt với câu hỏi không khác gì câu khẳng định của hậu bối, Giang Tĩnh Duyệt nói: "Đừng làm ta phân tâm."
Ương Túc Y thức thời ngậm miệng lại.
Giữa trận pháp, thần thức của Ly Tương mờ dần, đám người đứng bên ngoài pháp trận, trừ Giang Thánh Nhân và Ương Túc Y biết rõ dung mạo hắn, những người còn lại dần dần không còn thấy bất kỳ đường nét nào trên thần thức khổ đau kia.
Lẽ nào hắn sẽ thành công?
Đạo sét thứ mười ba giáng thẳng xuống.
Giang Tĩnh Duyệt ứa máu.
Mặt đất bây giờ loang lỗ, cháy sém, linh khí không biết từ đầu hệt như sương mù bao trùm lên toàn bộ pháp trận độ kiếp.
Còn ở giữa hai tảng đá, thứ hoa văn của phù chú cổ xưa mà đám tu sĩ như Thiềm lão gia cũng chưa bao giờ nhìn thấy như được nhuốm màu linh khí, dần dần hiện lên.
Ai nấy đều kích động.
Chỉ một chút, một chút nữa thôi, bất kể thần thức kia sống hay chết thì bọn họ cũng sẽ được rời khỏi đây.
Một cảm giác xa lạ như thác lũ ùa về đổ qua thần thức của Ly Tương.
Hắn không có linh đài nên cảm giác xa lạ ấy ghé qua, chẳng ngồi lại đã mất hút.
Hắn biết, đó là truyền thừa của Thánh Nhân.
Như bao Thánh Nhân khác khi tiếp nhận truyền thừa, hắn nhìn thấy Đại Địa từ thuở ban sơ cho đến khi nên hình hài, nhìn thấy sự thịnh vượng rồi khởi suy của những thế hệ chủ nhân đại địa, nhìn thấy những bí mật sâu xa của huyền môn.
Giữa dòng chảy như thác lũ đổ ào ào đó, hắn nhìn thấy Giang Thánh Nhân cưỡi trên lưng con thú có đôi sừng to với bộ lông trong suốt đứng cạnh những người xa lạ khác, thấy sư phụ, sư thúc mình, thấy nhân và nhân quả của họ thoáng qua.
Và cuối dòng chảy đó, Tiết Tử Dung đứng đấy, trên tay còn cầm mảnh ngọc bài bề mặt nứt vằn vện.
Có tiếng ai đó nói: "Nhìn kìa, tượng thờ liền lại rồi."
"Thần đã bảo vệ được chúng ta."
"..."
Ly Tưởng ngỡ ngàng không dám tin vào hình hài ở cuối dòng chảy của truyền thừa, hắn ngạc nhiên rồi bỗng cảm nhận được mình chính là thế gian này.
Không có điềm lành, không có mây ngũ sắc, linh thú ở vùng cấm cũng thờ ơ.
Giữa những điều bình thường nhất, vô tình nhất, một Thánh Nhân lặng lẽ ra đời.
Ương Túc Y nhìn mây kiếp tan ra, trả lại bầu trời nắng như cháy da cháy thịt, bỗng nghe Giang Tĩnh Duyệt thì thầm: "Không ngờ, thế gian này lại đón nhận hai vị Thánh Nhân cùng lúc."
"Tiền bối…"
Ương Túc Y còn chưa kịp hỏi lại, pháp trận mở lối cũng sáng bừng lên!
Hệt như một cơn lốc xoáy nhỏ nhắn cỡ miệng bát được bện từ linh khí bắt đầu khuếch tán.
Giang Tĩnh Duyệt đã thu tay lại từ bao giờ, vội vã lùi về sau mấy bước, đám Thiềm lão gia kích động vọt lên nhìn cho rõ.
Năm mảnh gỗ Túc Xá như chiếc bong bóng bị bơm căng, chỉ có Giang Tĩnh Duyệt thấy chúng sắp không chống đỡ nổi.
Vị Thánh Nhân mới ra lò nhìn cảnh tượng này ở trước mắt thì ngây người, nhưng hắn chẳng có cách nào thoát ra.
Truyền thừa như suối nguồn quét qua khiến hắn còn chưa kịp tỉnh táo, vẫn chìm đắm trong cảm giác ào ạt và kinh ngạc đó.
Pháp trận ban đầu giờ đây đã to cỡ miệng giếng.
Ly Tương phản ứng lại ngay nhưng thần thức hắn không có mỏ neo, ngay lập tức bị hút vào.
Thần thức Thánh Nhân vừa trải qua độ kiếp yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh, chỉ có thể bất lực vẫy vùng cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Ương Túc Y.
Y lắc đầu.
Sau đó, Ly Tương mặc mình bị cuốn vào.
Đám Thiềm lão gia từ sau khi mây kiếp tan đi đã chẳng còn nhìn thấy Ly Tương thì cho rằng người đã độ kiếp thành công, vừa kiếp sợ vừa ngưỡng mộ bước lên gần thì kinh hãi phát hiện ra chân nguyên mình cũng bị hút vào.
Đùa à? Thân thể, thần thức đều không bị cuốn vào, cuốn mỗi chân nguyên là muốn lấy mạng bọn họ hay sao?
Lập tức bốn tu sĩ Kết Đan cùng nhau lập ra kết giới chống lại nên nhờ vậy "miệng giếng" ấy mới không hút được linh khí vốn nghèo nàn của vực Phù Quang.
Giằng co chưa được bao lâu, năm mảnh gỗ Túc Xá không chịu được áp lực từ hai phía, chớp mắt hóa thành bột mịn.
Bốn vị tu sĩ kia cũng bị đánh văng ra sau.
Phút chốc hy vọng của bọn họ như bị bóp nát thành bụi, hòa vào trong đất vậy.
Đông Phong Hàm Chi bỗng chỉ vào Ương Túc Y, nàng gằn giọng: "Ngươi lợi dụng chúng ta bảo vệ Phù Quang để mở lối cho thần thức kia thoát ra?"
Thiềm lão gia, Tiểu Tiên Nữ như được đánh thức khỏi cơn mê, Việt Ngữ tuy không rõ gì nhưng cũng nhìn Ương Túc Y chằm chằm.
Ương Túc Y thầm chậc lưỡi trong lòng, hắn không ngờ Đông Phong Hàm Chi thông minh đến vậy, còn chưa kịp nói gì, Giang Tĩnh Duyệt bỗng vỗ vai rồi nói với y: "Người đã chẳng còn, bớt đau thương đi."
Sau đó Giang Thánh Nhân quay sang nói với đám tu sĩ ngã như rạ: "Vượt kiếp nếu thành công thì đã có điềm lành trên đầu rồi."
Nói xong, y mặc kệ bọn họ tin hay không, quay người bỏ đi.
***
Lối vào vực Phù Quang ở nơi vắng vẻ, ít người lại qua, được đánh dấu bằng hai cột đá phủ đầy rêu và vết tích của tháng năm.
Bấy giờ ngày hạ đang nồng, cây cối xanh um, đàn sẻ nhỏ đậu trên cây kêu ríu ra ríu rít, có tiếng ve u u giữa cái nóng của khí trời.
Bọn sẻ chẳng buồn để ý đến cảnh cổng đá bị rêu phủ kín cạnh bên hơi lóe lên, có con còn đậu lên đấy phơi bóng râm.
Lát sau, hai cột đá lại ảm đạm màu rêu như lúc đầu.
Có luồng gió thổi qua, một chú chim sẻ nhỏ hốt hoảng cất cánh bay đi.
.