Cái gọi là điềm lành, đó là linh khí dao động liên tục, cách xa vẫn có thể cảm nhận được dù linh khí ở đây bị đứt quãng.
Ly Tương chỉ có thần thức, hắn là người đầu tiên quay về rừng cấm trước.
Ngay khi vừa đến nơi, Ly Tương cũng bị cảnh tượng ở đây dọa sợ.
Hắn vội vã len lỏi qua các điểm tụ linh.
Mỗi một điểm tụ linh đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, cảm giác như băng dày đông thần thức người ta đến vô tri.
Cảnh tượng hệt như năm đó hắn độ kiếp ở bí cảnh Lạc Nguyệt cách vách, chỉ khác có thêm khí lạnh kỳ dị.
Ương Túc Y đang che chắn trước thi thể của hắn, con thú Tâm Tương do hắn phong lại gan dạ hơn, nó đứng trước Ương Túc Y, một người một thú cùng nhìn về phía hàn đàm phía trước.
Bình thường sau khi Ương Túc Y vào xem thì sẽ bày cấm chế lại như cũ, lúc này cấm chế đã bị xé rách, hơi lạnh từ hàn đàm tỏa ra thậm chí còn lạnh hơn ngày thường.
Vừa thấy Ly Tương đến, Ương Túc Y đã tố cáo: "Con thú này xông vào hàn đàm, sau đó thì như huynh thấy."
Ly Tương không dám tin mà nhìn y: "Bây giờ thú hoang cũng vượt qua cấm chế của đệ được à?"
Ương Túc Y tức giận nhưng không có cách nào phản bác.
Trong lúc hai sư huynh đệ Ly Tương đang đổ lỗi thì tu sĩ ở vực Phù Quang cũng tụ hội đông đủ.
Ai nấy đều ngờ vực nhìn lưới tụ linh giăng khắp rừng lại nhìn Ương Túc Y rồi bày ra dáng vẻ tùy thời bỏ chạy.
Cuối cùng, Đông Phong Hàm Chi liếc mắt nhìn Ương Túc Y như đòi câu giải thích.
Ương Túc Y thấy cảnh này thì cũng đau đầu, y nói mà chẳng ai tin: "Con thú này bỗng dưng xông qua cấm chế, kế đó thì như vậy."
Thiềm lão gia rì rầm: "Có lẽ vị tiền bối kia bị cưỡng ép rã đông." Sau đó gã lớn tiếng nói: "Ta đã nói mà, hàn đàm ở đây không đủ lạnh mà các người không chịu nghe ta chuyển về Văn Thánh Cốc."
Gã vừa nói vừa có chút phấn khích.
Đã lâu rồi bọn Thiềm lão gia hay Tiểu Tiên Nữ chưa thấy đại năng.
Nếu vị đó thật sự là một trong Tứ Thánh thì càng hiếm lạ.
Mà "nếu" này cũng đã tám chín phần.
Quả là cơ hội hiếm có.
"Ta nghĩ nên tìm cách đối phó nếu vị tiền bối đó tỉnh lại." Việt Ngữ mặc kệ vẻ quái dị đó, hắn vừa nói vừa bắt quyết dựng kết giới, "Không thì cũng tránh linh khí khắp rừng này bạo nổ."
Đông Phong Hàm Chi nghe lời thì hưởng ứng ngay, kế đó là Ương Túc Y và Ly Tương.
Nhưng Ly Tương vẫn nói xen vào: "Nếu mà vị kia gắt ngủ, tỉnh lại có khi quét bay chúng ta cả."
Nếu đó quả thật là một trong Tứ Thánh và người này vừa ra là muốn xử lý sâu kiến thì e là bọn họ chẳng cần đối phó, cứ ngồi im chịu chết cho lành.
Tu sĩ kết đan trong mắt thánh nhân có là gì kia chứ.
Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ cũng đã hòa vào trận lập kết giới tránh bạo nổ linh lực nhưng ngay khi họ vừa nối vào, một cảm giác bất an vì tâm linh tương thông bỗng xẹt qua thần thức Ly Tương.
Hắn kín đáo lùi về sau một bước.
Ly Tương: "..."
Cái lão cóc già này quả nhiên chưa bao giờ từ bỏ ý định.
Trước mắt Ly Tương là cảnh tượng Thiềm lão gia cũng lùi mấy bước, lùi dần về phía thi thể của hắn.
Có lẽ gã quá hưng phấn, thần thức lại không đủ hàm súc như Ly Tương nên hành động này bị hắn nhìn thấu.
Áp lực từ hàn đàm tỏa ra ngày một mãnh liệt thế mà ở đây lại có một kẻ cơ hội, Ly Tương tức giận tới mức buồn cười.
Hắn không đánh động đến ai mà âm thầm lùi thêm một bước, chia thần thức mình ra một tia lách vào trong thân thể đang nằm yên kia.
Đây là cơ thể của hắn, dù một tia thần thức nhỏ hắn cũng có thể sử dụng thân thể trong một chốc.
Những người khác có thân thể che chắn, khí lạnh của bọn họ phải vượt qua thân xác mới đến thần thức, Ly Tương thì không có nhà, cái lạnh trực tiếp đông cứng thần thức hắn.
Ly Tương hơi giật mình.
"Đừng nói lật xe ở đây để con cóc già kia chiếm được xác chứ?" Hắn nghĩ thầm, sau đó chậc lưỡi.
Dù sao cũng là xác hắn, thần thức hắn cũng đã kết đan, hắn không tin đến lúc đó mình không cưỡng chế ép được thần thức còn chưa dẫn linh kia ra được.
Nhưng nếu Thiềm lão gia nghe được suy nghĩ trong lòng Ly Tương, hẳn gã sẽ cười nhạo hắn một phen.
Thiềm lão gia không dựa vào linh đài của cơ thể, trong tính toán của gã chỉ có chuyện moi linh đài đó vứt đi, thế linh đài ôm trọn thần thức của con trai mình vào.
Đúng lúc này, từ trong hàn đàm vang lên tiếng bước chân đạp lên băng mỏng khe khẽ.
Con thú Tâm Tương nhìn tình cảnh trước mắt, nó ngơ ngác cho đến khi nghe tiếng băng vỡ thì như bừng tỉnh, lấy đà bay vọt qua kết giới của tu sĩ kết đan lần nữa, chân nó đạp lên từng điểm tụ linh, nhảy vào cửa hang.
Kế đó, tiếng "chít chít chít" rộn ràng vang lên.
Có linh thú bay qua kết giới, ai nấy cũng nhận ra nhưng không ai có thời gian lo đến cả.
Đông Phong Hàm Chi vừa gia tăng linh lực vừa nói: "Chúng ta cũng không biết vị tiền bối kia là bạn hay thù, chi bằng cứ bình tĩnh nói chuyện trước."
Ly Tương bị đông muốn rơi xuống nhưng vẫn dành chút thời gian cười nhạo: "Đông Phong sư tỷ, sư tỷ có tin chúng ta vừa buông tay là các điểm tụ linh này sẽ nổ ngay lập tức, sau đó chúng sẽ lan ra hết khu rừng rồi san bằng toàn bộ vực Phù Quang không?"
Đúng lúc này, người trong tảng băng đó cũng bước ra khỏi hàn đàm.
Tu sĩ bình thường đều biết thu liễm, người tu vi càng cao càng tự kiềm chế bản thân, dù là bước giữa núi tiên cũng không thoải mái phóng uy áp và linh lực ra xung quanh.
Trường hợp linh lực và uy áp tràn lan như bây giờ mà năm tu sĩ kết đan và một thần thức còn chống đỡ nổi thì tức là vị tiền bối kia chỉ tùy tiện phát ra khí thế của mình trong vô thức chứ chưa có ý định giết bọn họ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm bọn họ đầm đìa mồ hôi.
Người vừa bước ra, uy áp cũng tăng theo từng bậc.
Đó là một nam tu ăn mặc mỏng manh, người này đi chân trần, đầu tóc cũng không buộc lên hoặc là có nhưng thời gian đã mài mòn dây buộc, bây giờ người đó xõa mái tóc dài qua thắt lưng.
Người này trán cao, hốc mắt sâu, thoạt nhìn không giống người Đại Địa.
Bấy giờ con thú Tâm Tương đang đáp trên vai người này, y một tay chọt vào bụng nó, tay kia thì xoa huyệt thái dương dáng vẻ như ngủ nhiều quá nên có chút đau đầu.
Chỉ mấy động tác vô thức đó nhưng đủ làm kết giới của bọn họ chịu chấn động.
Tất cả đồng loạt lui về sau một bước.
Ly Tương thấy vậy bèn nói: "Chắc là đang gắt ngủ."
Đông Phong Hàm Chi cau mày, nàng ta định mắng hắn nhưng tựa hồ cảm thấy hắn nói cũng không sai bèn im lặng chống đỡ.
Người kia còn chưa tỉnh hắn, lờ đờ nhìn sâu kiến trước mặt mình.
Y thả tay đang day huyệt đó xuống, ôm con thú nhỏ vào lòng rồi chọt lên cái bụng trắng phếu của nhóc đó.
Con thú nhỏ kêu mấy tiếng "chít chít" đầy sung sướng.
Đúng lúc này, Thiềm lão gia đột ngột rút thần thức ra.
Kết giới hiện ra một chỗ trống, Ly Tương nhanh chóng choàng lên thế vào để rồi câm nín nhìn con cóc già kia hai ba bước nhảy lên trước, chia một tia thần thức ra bay vọt tới chỗ thân thể Ly Tương.
Thần thức gã như hóa thành tấm lưới, bao trùm lên kết giới của Ương Túc Y, kéo cả người lẫn lồng chụp kết giới đi.
Bình thường gã không dám làm thế, bây giờ hiếm có lúc linh khí bị chấn động, cả Ly Tương vừa gánh lấy lỗ hổng gã để lại và Ương Túc Y không kịp phòng bị đều giương mắt nhìn gã cưỡm xác đi mất.
Ngay cả Tiểu Tiên Nữ cũng mắng: "Thứ khốn!"
Gã sẵn sàng bỏ đồng minh, lại chọn bỏ vào lúc nguy cấp thế này, nếu sau này bọn họ ra ngoài được thì gã với con mình cứ mà ở đây làm bá chủ một vùng đi.
Nhưng dường như kẻ bội phản như gã định sẵn là không có kết cục tốt đẹp.
Ba mươi năm trước, gã bị Ly Tương hố, cống hết nửa cái mạng cho pháp trận Tiết Khí.
Ba mươi năm sau, gã vừa cất bước chạy đã cảm giác được một cơn sóng linh lực xô đến, đánh gã văng thẳng về phía trước.
Chắc do mồm miệng Ly Tương quá xúi quẩy, người kia trông thấy Thiềm lão gia làm ra động tĩnh lớn nhất, y giống như kẻ đương ngủ bị lôi dậy, cả người gắt gỏng, thấy chuột chạy ngang cũng chẳng chịu được mà hất tay.
Tay y vừa vung lên, linh khí và uy áp đua nhau xô ra.
Kết giới của tu sĩ kết đan giờ đây như tấm lưới mục nát, đứt toạc ra.
Nhóm người còn trụ lại cũng bị quăng ngã.
Nhưng y không nhắm vào bọn họ, y nhắm vào con cóc đang nhảy nhót trước mắt nên uy áp chỉ đè lên bọn họ chứ không hề gây nguy hại, ngược lại Thiềm lão gia gần như trúng đòn chí mạng, máu hộc cả ra.
Tấm lưới linh khí gã dùng để câu xác Ly Tương theo bị linh khí ập tới, cắt đứt liên hệ với người gã rồi văng ra xa.
Kế đó, trước con mắt kinh hãi của vô số người, thân thể Ly Tương cứ vậy biến mất giữa trời, chỉ còn tấm lưới rách kia từ từ rơi xuống, trước khi chạm đất thì tan ra thành bụi và thần thức không dính chút nào vào linh đài của Ly Tương bị hất ra.
Ly Tương: "..."
Ương Túc Y thấy cảnh này thì mặc kệ vị tiền bối kia, hắn vọt lên chỗ xác Ly Tương vừa biến mất, phóng thần thức và linh khí ra dò xét bất chấp hoàn cảnh xung quanh.
Việt Ngữ vẫn luôn hành động theo mọi người cũng ngơ ngác theo: "Thi thể đó… biến đi đâu…"
Ly Tương nghe thế thì thì thầm: "Cách vách là bí cảnh Lạc Nguyệt."
Nói xong hắn cũng thả thần thức lên đấy.
Dường như nơi ấy có một bức tường vô hình như cột mốc đánh dấu tận cùng của vùng Phù Quang này, Ly Tương dán thần thức lên sờ mà chỉ cảm nhận được vết xước chỗ thi thể hắn biến mất.
Như thể ý thức được gì đó, Đông Phong Hàm Chi, kế đó là Tiểu Tiên Nữ và Việt Ngữ cũng lao đến đó sờ s,oạng.
Nếu bên kia là bí cảnh Lạc Nguyệt thì có phải chẳng cần tốn sức bọn họ cũng có thể ra khỏi đây không?
Nhưng nếu vực Phù Quang có lối ra thì bọn họ sớm đã thoát ra rồi, chẳng qua lòng mang hy vọng nên mù quáng kiếm tìm mà thôi.
"Đừng tìm nữa.
Có tìm thấy vết nứt các ngươi cũng không đi qua được đâu."
Khi bọn họ đang điên cuồng tìm kiếm, người kia bỗng nói.
Trong sự ngơ ngác của tất cả, y lại day huyệt thái dương rồi nói tiếp.
"Chỉ có tu vi dưới Kết Đan mới qua vừa khe nứt ấy.".