Chốc lát sau, Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ đều bước ra khỏi trận pháp, cơn mưa trên vùng đất cứ kéo dài mãi, dân chúng khắp cả Hạc Thảo đều kéo lu vại ra sân hứng lấy phòng những ngày về sau.
Ương Túc Y cũng rời khỏi điểm nối chốt trận, y không kịp hội ngộ với đồng bạn mình mà đội mưa chạy thẳng đến rừng cấm.
Ly Tương vẫn đang sục linh khí vào cọ rửa linh đài mình.

Hắn có hơi cảm thấy may mắn vì Thiềm lão gia vội vã mang thân thể hắn đi nên không chôn các mũi linh khí cố định vào người mình.

Làm xong mấy việc này hắn mới ngồi lại trong linh đài mình nhìn ngắm cơn mưa đang rơi rả rích.
Mấy chục năm Ly Tương ở vùng đất này, dù là thân thể hắn ở trong rừng cấm thế nhưng những cơn mưa đúng nghĩa cũng rất ít khi xuất hiện.

Một cơn mưa thuần túy không mang theo điềm báo như bây giờ là lần đầu tiên hắn gặp.
Mưa xuyên qua tán cây Túc Xá, rơi xuống bị kết giới của Ương Túc Y chặn lại, trượt ra xung quanh, thoạt nhìn như tấm rèm nước.

Ly Tương cứ ngồi vậy cho đến khi nghe tiếng bước chân giẫm lên nước và lá cây rừng, sau đó là tiếng xé linh khí lao đến.

"Gấp đến vậy à?" Hắn nghĩ, "Mình có nên nói thật hay lại giả ngu?"
Năm đó, khi Ương Túc Y hỏi tên hắn, Ly Tương đã dùng họ lúc mình chưa nhập đạo và tên của Thập Nhất để xưng.

Khi ấy hắn không dám tin tưởng, càng không biết Ương Túc Y có cảm tưởng gì đối với người sư huynh đã góp sức đẩy y vào đây.

Ly Tương không biết giữa "hổ thẹn" và "sợ bị trả thù" mình thuộc về bên nào nhưng hắn biết rõ mình không muốn đối mặt với vị Ngũ sư đệ đã nhiều năm cách xa này.
Nhưng ở cái chỗ người ta dễ bộc lộ bản tính như vực Phù Quang, Ương Túc Y lại không hề làm chuyện gì vượt ngoài lẽ thường, hoặc là ở đây, con người ta làm gì cũng đều có thể hiểu cả, Ly Tương bỗng không chắc năm đó mình có làm sai hay không?
"Sư huynh!"
Tiếng của Ương Túc Y vang lên, bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Ly Tương.

Hắn nghe vậy thì cúi xuống nhìn, chỉ thấy dưới tán cây là Ương Túc Y đang thở hổn hển, cả người bị nước mưa thấm đẫm, y đứng dưới tán cây không có kết giới, nước cứ thi nhau rơi lên mặt, lên mày rồi chảy dọc xuống, áo quần y cũng ướt sũng nước mưa.

Y ngước mắt nhìn lên.

Ly Tương thấy vậy thì buông mình xuống đất.

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Ương Túc Y.

"Nói thật hay giả điên đây?" Hắn nghĩ.

Nhưng Ương Túc Y không cho hắn cơ hội lựa chọn.

Quãng đường dăm ba bước chân hắn còn chưa đi xong, người còn chưa kịp bị cơn mưa xối ướt, Ương Túc Y nhào lên, ôm chầm lấy người trước mặt, gác đầu lên vai Ly Tương như thuở niên thiếu hay cùng huynh trưởng làm nũng.

"Là sư huynh." Ương Túc Y nói.

"Ta là Mục Tử Dung." Ly Tương đáp nhưng cũng không đẩy sư đệ mình ra.

Ương Túc Y siết chặt tay mình, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang ùa lên bị y đuổi về về, nghẹn khuất lại nơi đầu lưỡi để rồi bật ra câu: "Tử Dung là ai?"

Ly Tương nghe vậy thì buộc miệng: "Tiểu sư đệ của chúng ta."

Nói xong, cả hai đều bật cười.
Mưa thấm ướt cả người Ly Tương.
"Đệ biết từ khi nào?" Ly Tương búng tay tạo ra một kết giới che mưa.

Hai người nhìn cơn mưa trên đầu, tiếng có tiếng không chuyện trò.

Ương Túc Y nhìn thấy kết giới thì ánh mắt nhìn Ly Tương hơi thay đổi như vừa nghĩ ra điều gì đó vậy.

"Sư huynh, không phải thần thức của huynh đã kết đan rồi hay sao? Tại sao kết giới đánh ra lại chỉ của mức Trúc Cơ?"

Ly Tương kể lại chuyện hắn độ kiếp năm đó ở Lạc Nguyệt.

Hắn bỏ qua quãng thời gian hai mươi mấy năm mông lung ngu muội, tự cho mình là thần của vùng đất này.
Ương Túc Y nghe xong thì tổng kết lại: "Tức là sau khi vào đây, huynh mới hoàn thành quá trình kết đan, còn thân thể huynh không chịu đủ số lôi kiếp nên kẹt lại ngưỡng Trúc Cơ đúng không?"
"Đại khái là vậy." Ly Tương đáp, "Năm đó chắc do huynh đúng lúc dừng dùng đan dược của lão Lục nên thần thức mới dễ bị tách ra như vậy."

"Huynh vào đây từ bí cảnh Lạc Nguyệt à?" Ương Túc Y nắm bắt sai trọng điểm, "Hơn năm mươi năm qua có thân xác mà chẳng thể dùng, lang thang ở bên ngoài đầy hiểm nguy à?"
Thần thức hắn bị cắt đứt liên hệ với thân thể, mà thân thể này lại là thân thể Trúc Cơ, nếu hắn còn cố gắng chui vào khi linh đài và thần thức chưa được hàn gắn thì e là linh đài Trúc Cơ nhà tranh vách đất không chịu nổi đại thần kết đan.

Chịu khổ vẫn là thân thể của hắn.
Ly Tương nghe y nói thì làm lờ đoạn sau, chỉ đáp vế đầu: "Huynh hoài nghi là vực Phù Quang và bí cảnh Lạc Nguyệt dựa vách với nhau, giữa chúng xuất hiện vết nứt nhưng huynh không cách nào tìm ra cả."

Ương Túc Y nghe vậy thì gật đầu.

Y cũng không nghĩ sẽ dễ dàng tìm ra, bằng không Thiềm lão gia, Tiểu Tiên Nữ hay nhóm người Việt Ngữ, Đông Phong Hàm Chi đã nhiều lần dò quét thần thức hẳn đã tìm thấy, nhưng y vẫn nói: "Trước mắt chúng ta đừng nhắc đến vết nứt này với bọn họ…" Ngừng một chốc, Ương Túc Y lại thở dài: "Đệ xin lỗi huynh."
Ly Tương nhìn sư đệ mình, hắn cười cười, biết còn nói: "Xin lỗi cái gì?"

"Lúc nãy huynh hỏi đệ biết từ khi nào.

Thật ra đệ luôn nghi ngờ Mục Tử Dung chính là huynh, chẳng qua thần thức của huynh là của tu sĩ kết đan vài trăm năm, cô đọng hàm súc mà thân thể chỉ ở cuối kỳ Trúc Cơ nên đệ vẫn luôn gạt bỏ suy nghĩ đó, kể cả…" Kể cả lúc nghe vị tiền bối kia nói về pháp trận tiết khí, nghe người đó gọi Ly sư huynh.

Ương Túc Y chưa bao giờ gọi tên người đó ra cả, ở chốn Phu Quang này, biết tên của Ly Tương chỉ có Ương Túc Y và bản thân Ly Tương mà thôi.

"Nên đệ chọn hố huynh?" Ly Tương vẫn cười, hắn cũng không có ý tức giận, chỉ là không ngờ sư đệ mình từng nghi ngờ thân phận hắn mà vẫn chọn tay quyết liệt đến vậy.

Nếu không phải hắn cũng làm chuyện khuất tất, đẩy Thiềm lão gia ra gánh tội thì kẻ bị bào mòn linh khí trên thần thức giờ đây đã là hắn.
"Mục tiền bối có phải sư huynh hay không có hai đáp án, mà thân thể này thì chỉ có một.

Đệ không thể ôm tâm lý cầu may mà do dự." Ương Túc Y nhìn thẳng vào mắt sư huynh mình mà đáp lại, "Còn huynh? Sao huynh không nhận đệ?" Y hỏi bằng vẻ oán trách.
"Huynh vừa tỉnh lại còn không biết mình là ai thì làm sao nhận thân?" Ly Tương đáp qua quýt, hắn cũng không thể nói mình nghi kỵ Ương Túc Y.

Năm mươi năm đủ để hắn biết Ương Túc Y đối với sư huynh mình là thật lòng che chở nhưng không đủ để hắn lý giải chuyện năm xưa y đã làm.
Mưa tạnh dần, nước mưa cọ rửa những tán cây Túc Xá xanh mướt.

Đã lâu lắm rồi người Nhất Tâm chưa có cơn mưa đơn thuần nào, bọn họ đứng dưới gốc cây cùng cám ơn thần.
Lu vại chứa đầy nước.
Thần thức Ly Tương náu mình trong đấy nghe rõ từng lời cầu xin.

"Đệ không trách huynh." Ương Túc Y quay mặt nói với Ly Tương, "Tuy đệ cũng là vì bị ép nhưng đệ quả thật đã làm ra chuyện tày đình, bị lưu đày đến đây là hoàn toàn chính xác."

Ly Tương không đáp lại lời này.
Đến khi mưa tạnh, khu rừng như sáng sủa hơn, Ly Tương quay lại chạc cây, tìm tư thế thoải mái nằm xuống rồi thoát khỏi linh đài, quay lại dây buộc tóc bên hông Ương Túc Y, hắn nói: "Huynh không biết đệ có nỗi khổ gì, nhưng Túc Y, đệ không hận huynh và sư phụ chứ?"
"Túc Y không dám." Ương Túc Y giẫm chân lên lá rừng, y nói: "Dù có chuyện gì xảy ra, đệ cũng coi Túc Phong là nhà, huynh và sư phụ là người thân."
Ương Túc Y không nói núi Thúy Vi.

Suýt soát hai trăm năm lưu lạc vực Phù Quang của Ương Túc Y, ba mươi năm kề cận mà không nhận nhau của hai người, giờ đây gặp lại cũng chẳng có nước mắt khổ đau, chẳng có làm rõ ngọn ngành, chỉ có tiếp tục sinh tồn ở nơi đây.
Ly Tương đã thu hồi quyền sở hữu với thân thể mình nhưng hắn vẫn không thể mang thân thể đó theo.

Nói cho cùng, thần thức của hắn vì nhiều lý do mà chỉ mới trên dưới năm mươi năm đã tiến gần đến giữa kỳ kết đan, tốc độ này thật không tưởng nhưng thân thể hắn lại thuộc về cảnh giới Trúc Cơ.

Hơn nhau một cảnh giới nhưng lại cách nhau rất xa.

Nếu hắn cứ mang thân thể đi thì sớm muộn gì cũng làm linh đài bị xói mòn vì áp lực của thần thức quá lớn.

Cứ tạm bợ mà sống vậy.
Hai người vừa đi vừa chuyện trò, tiếng được tiếng không.

Lúc thì: "Đệ đã sớm nói Tô Mộc là lang băm mà huynh không nghe."
Khi lại: "Huynh lại đưa sư đệ về, nó có vâng lời không? Có làm chưởng giáo được không?"
Khi bọn họ quay về thành chính, trời cũng đã trong xanh trở lại.

Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ đều đang ngồi chờ Ương Túc Y quay lại.

Nhìn thấy trận thế chờ đợi mình, Ương Túc Y cũng không hề nao núng.

Y ngồi vào bàn, thong thả uống hớp nước, mặc kệ vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Phong Hàm Chi.
Ly Tương nhìn nàng ta mà phải thốt lên, quả nhiên họ Đông Phong chiếm giữ đa số mỹ nhân của huyền môn.
"Chúng ta đã giúp Ương sư huynh một việc, cũng nên bàn cách mở cổng vực Phù Quang chứ?" Việt Ngữ mở lời.
Ly Tương không nghĩ hai người bọn họ lại gấp gáp đến vậy.
Những người bị đày vào vực Phù Quang đa số đều chỉ có cơ hội nhìn cổng vực mở ra khi có "người mới" đến.

Nhưng cho đến nay, Ương Túc Y đã là người sau cùng.

Mà bọn họ là tu sĩ kết đan, nhìn thì có vẻ cao nhưng huyền môn Đại Địa cũng không phải không có thánh nhân.

Mấy tu sĩ kết đan các phái bọn họ còn chưa chắc chống lại được huống chi thánh nhân kia chứ?
"Cổng vực Phù Quang do pháp trận của các thế gia nắm giữ." Ương Túc Y thong thả nói.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ thấy y nói vậy thì đều chăm chú lắng nghe.

"Họ Đông Phong, họ Thôi và họ Tiết nhánh ở Phù Lê Châu.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play