Dù kết giới phân chia rõ hai khu vực nhưng bên ngoài kết giới chỉ có vài loài cỏ chịu lạnh mọc được, khí lạnh vẫn lan tràn khắp nơi, tuyết vẫn rơi như cánh hoa lê mùa hạ, gió thổi chúng đến tận nơi hư vô, mênh mang không thôi.

Khi cánh cửa đá kia mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Tiết Tử Dung là hình ảnh sư huynh mình đang ngồi quay lưng lại.

Hắn ngồi đó, chắc là nhặt nhành cỏ nào đấy bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên nền tuyết.

Thoạt trông có gì đó rất khác lạ nhưng Tiết Tử Dung lại không nói được.

Nghĩ vậy, y bước vội ra ngoài.

Hai tảng đá sau lưng cũng dần khép lại.

Ly Tương vẫn không hề hay biết cửa quan đã mở rồi lại đóng, hắn vẫn chăm chú với hình vẽ của mình, thi thoảng còn lấy tay xóa bớt.
Tu vi Trúc Cơ giúp Tiết Tử Dung nhìn thấy cảnh này qua màn tuyết, y không hiểu hình vẽ gì làm sư huynh mình say mê đến vậy.

Y giẫm lên gió tuyết bước nhanh mấy bước qua chỗ Ly Tương.

Đến gần rồi vẫn không thấy người quay lại, y có chút tức giận không rõ lý do bèn hơi cúi người vỗ lên vai Ly Tương: "Sư huynh còn nói…"
Ly Tương vốn đang chăm chú vẽ, bị cái vỗ này dọa cho giật mình.

Hắn ngã nhào ra phía trước mới chống tay lồm cồm bò dậy.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh bầy cá vàng bơi lội trên tuyết trắng vì vậy đầu óc hắn nhanh chóng đoán ra người đến là ai bèn nở nụ cười ngu ngu, kéo lấy vạt áo người đối diện hô: "Sư thúc, người cũng ra ngoài…"
Hai người gần như lên tiếng cùng một lượt.
Thoáng chốc, sự xấu hổ lan tràn trong không khí.

Ly Tương từng thấy sư thúc mình khoác tấm áo này, lúc hắn quay lại cũng lờ mờ cảm giác được linh khí nhàn nhạt của sư thúc nên chẳng nghĩ nhiều, cứ mặc định người trước mặt là sư thúc mà gọi.

Nào ngờ còn chưa nói hết câu, tai đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của tiểu sư đệ nhà mình.
Tiết Tử Dung thì kinh hãi.

Y kinh hãi chứ không phải chỉ kinh ngạc.

Tu vi Ly Tương chỉ kém một bước nữa sẽ kết được đan.

Nếu ban đầu nói hắn không quan tâm nên không quay lại thì bây giờ người đã đứng đối diện mà vẫn gọi y là sư thúc, Tiết Tử Dung đã đoán được gì đó.
Ly Tương là kẻ thành tinh, biết mình vừa nói hớ thì có hơi ngại ngùng nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

Hắn nắm vạt áo choàng của sư đệ mình đứng thẳng dậy, trực tiếp bỏ qua lời ban nãy mà giơ tay xoa đầu Tiết Tử Dung: "Đệ cao lên không ít, sắp vượt qua huynh rồi.

Không như lão Kiều, cứ mãi bé tí.

Ha ha ha.

Sao nào, bế quan ở đây có cảm giác gì, lão Kiều thích nhất là lên đây bế quan đó."
Đầu óc Tiết Tử Dung cũng xoay chuyển.

Y không vội truy vấn mà nương theo động tác xoa đầu của sư huynh mình, y lén giẫm mạnh xuống tuyết, đưa một tia linh khí xuống lòng bàn chân khiến cho tuyết bị hơi nóng quanh chân y làm tan ra giúp hai chân y lún sâu xuống lớp tuyết, còn phối hợp khụy người cho sư huynh xoa đầu mình.
Ly Tương vẫn cao hơn Tiết Tử Dung nhưng để xoa tới đầu sư đệ mình cũng không còn dễ dàng như lúc trước.

Chỉ là tay cũng đã giơ lên rồi, rút về càng ngại nên hắn làm bộ không có gì khó khăn, tiếp tục xoa đầu Tiết Tử Dung.
Người muốn xoa người muốn được xoa, hài hòa vô cùng.
"Ở đây bế quan quả là có tính đốc thúc người khác.

Mỗi giây mỗi phút đều phải vận chuyển linh khí trong người, thảo nào Nhị sư huynh tu vi cao đến vậy." Tiết Tử Dung cảm thán.
Ly Tương nghe vậy thì hỏi: "Vất vả đến vậy à? Nhưng đệ vừa mới Trúc Cơ cũng không cần s a đà vào bế quan đâu.

Đợi tu vi ổn định hơn hãy quay lại đây."
Tu vi cứ dần dần tăng tiến, có sư huynh chống đỡ cho đệ.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì nói: "Đệ cũng chưa có dự tính bế quan tiếp."
Y vừa ra ngoài, chưa gấp gáp bế quan là thật, hơn nữa Tiết Tử Dung rất trông mong vào đại hội Thúy Vi lần này, sao có thể bỏ qua kia chứ.

Còn cả chuyến đi đến bí cảnh Lạc Nguyệt nữa, y đã đợi cũng sắp mười năm rồi.

Nào ngờ một phen công cốc!
Trước đó Tiết Tử Dung tính toán, y hẳn sẽ có tên trong đợt ra ngoài lần này, mà chuyến đi này do đỉnh Túc Phong dẫn lĩnh, vậy người đi theo về tình về lý đều phải là đại sư huynh mới thích hợp.

Chỉ là y tính thế nào cũng không tính ra năm nay người dẫn lĩnh theo sư thúc đi bí cảnh lại là mình.

Đang cảm thấy khó hiểu thì lại nghe Ly Tương nói xét tu vi, tư lịch thì y vẫn chưa đủ nên cần thêm một sư huynh đi cùng.

Tiết Tử Dung như mở cờ trong bụng lại nghe phải tên sư huynh chết giẫm nói người đi cùng là Kiều Trác Việt.
Tiết Tử Dung: "..."

Tâm trạng y chẳng khác nào linh thuyền vừa khởi hành, đang lao vút lên trời thì đột ngột hạ cánh, chúc thẳng xuống đất.

Bao nhiêu là vui mừng khi xuất quan bị Ly Tương hủy cả, thật làm người ta hận thấu tâm can.
Ra khỏi kết giới, Tiết Tử Dung cởi áo khoác xuống vắt trên tay.

Cái lạnh bên ngoài này đối với tu sĩ Trúc Cơ quả thật chẳng là gì, chỉ cần vận chuyển linh khí một vòng là được thế mà lúc Ly Tương hớn hở khoác vai hắn, Tiết Tử Dung nhận ra sư huynh mình không hề có cảm giác gì, dường như hắn cũng không vận chuyển linh khí trong người, cứ mặc áo choàng vui vẻ theo sư đệ xuống núi.
Đường xuống núi tuyết tan dần dần, Ly Tương không biết sống chết bá vai tiểu sư đệ mình.

Vừa đi hắn vừa hỏi chuyện, cũng chẳng chịu nhìn đường, mấy lần đạp hụt chân vào ổ tuyết rỗng suýt nữa ngã nhào, nếu Tiết Tử Dung không nhanh tay lẹ mắt chụp lại, chỉ sợ sư huynh mình đã nằm bẹp ra, in thành hình người trên nền tuyết trắng.
Tiết Tử Dung bắt đầu lờ mờ đoán ra chỗ nào không ổn.
Độ nhạy bén của tu sĩ không chỉ có ích trong việc dẫn linh, tu hành mà còn giúp tu sĩ "dự đoán" một số việc.

Không phải cái kiểu dự đoán tương lai xa tít tận đâu đâu mà là biết được vạn vật quanh mình như thế nào, cho dù là phía trước có nhành cây mắc ngang hay phiến đá dưới chân cũng sẽ nhanh chóng "nhìn" thấy linh khí quanh chúng.

Người có linh cảm trung đẳng thậm chí không bao giờ bị giật mình bởi gần như cảm nhận được khí tức, linh khí của người khác nếu họ không cố ý che giấu.

Ly Tương sở hữu linh cảm thượng đẳng, chuyện giật mình hay đi đứng té ngã trong ổ tuyết phải hoàn toàn không xảy ra mới hợp lẽ thường.

Tiết Tử Dung nhớ lại lúc vừa ra ngoài, đại sư huynh vừa bị dọa vừa nhận lầm y là sư thúc thì cau mày, càng thêm tức giận.

Nhưng y biết bây giờ có hỏi thì sư huynh cũng sẽ trả lời qua quýt cho xong.

Y dằn lòng lại, để dành đấy đi hỏi Tô sư huynh.

Không biết lúc lên núi, sư huynh y đã vấp ngã bao nhiêu lần? Áo choàng ướt là do tuyết rơi xuống hay do ngã xuống tuyết kia chứ?
Mãi đến khi Ly Tương suýt vấp ngã lần thứ ba vì một nhành dâu lùn chìa ra dưới tuyết, Tiết Tử Dung không nhịn được nữa, y kéo đại sư huynh của mình lại, hơi quỳ một chân xuống rồi nói: "Sư huynh, để đệ cõng huynh."
Từ lúc vừa đi vừa vấp ngã liên tục, sắc mặt Ly Tương đã kém lắm rồi.

Hắn cũng giảm bớt việc quay sang nói chuyện với sư đệ mình để cẩn thận đi nhưng vẫn vấp ngã.

Có trời mới biết hắn đi lên đ ỉnh núi vất vả ra sao.

Bây giờ có người cõng hắn xuống núi, phản ứng đầu tiên của hắn là Tiết Tử Dung đã đoán ra chuyện gì rồi nhưng ngay lập tức lại tự mình phủ nhận: Sư đệ vừa ra ngoài, còn chưa xuống đến lưng chừng sao có thể đoán ra nhanh đến vậy.
Ly Tương cười khô khốc mấy tiếng, hắn đáp: "Gì chứ, đang yên đang lành cõng cái gì? Đệ chê huynh đi chậm ngã hay gì? Ha ha ha! Đó là do huynh vui quá mới không chú ý.

Đảm bảo với đệ từ giờ không ngã nữa."
Người này, đến chết vẫn cứng miệng.
Tiết Tử Dung càng tức giận hơn.

Nhưng lạ thay, càng giận y càng cố nhịn không bộc phát lên người Ly Tương già mồm.

Y chỉ biết bất lực thở dài, nói: "Ba năm rồi không gặp huynh, để đệ cõng huynh xuống xem như phụng dưỡng huynh."

Ly Tương không ngờ sư đệ mình hiếu thảo đến vậy.

Hắn cười tít mắt nhưng vẫn nói: "Khỏi đi, huynh biết đệ có lòng."
Y vừa nói xong thì Tiết Tử Dung bỗng đứng thẳng người dậy.
Ly Tương: "..."
Tiết Tử Dung đứng thẳng dậy, choàng tấm áo có thêu cá vàng ở vạt áo lên người Ly Tương, y nói: "Huynh cầm áo giúp cho đệ khỏi vướng tay."

Giờ phút này Ly Tương bỗng nghĩ hết thảy đều đáng giá.

Phần đời còn lại dù hắn có thành kẻ mù điếc cũng đã có người lo cho mình, cũng không chê mình phiền.
"Thôi đi." Ly Tương vẫn từ chối.

Hắn nắm tay Tiết Tử Dung kéo đi, "Xuống núi nhanh lên, huynh có quà cho đệ."
Nhưng kéo mãi Tiết Tử Dung cũng không nhúc nhích.

Ly Tương ngoái nhìn sư đệ mình thì bỗng thấy rét run: Tiết Tử Dung nhìn hắn không chớp mắt, y nở nụ cười quái dị.

"Huynh muốn tự nguyện hay ép buộc? Tự nguyện thì huynh lên, đệ cõng huynh xuống núi.

Còn ép buộc thì…" Tiết Tử Dung làm bộ kéo sư huynh mình lại, "đệ bế huynh xuống.

Đến lúc đó cho đại sư huynh huynh mất mặt."

Ly Tương: "..." Hắn không biết sư đệ mình thâm độc đến vậy.
"Sư huynh, nhanh đi, chúng ta còn xuống núi.

Đệ muốn xem lễ vật."
Ly Tương mặc kệ sư đệ mình.

Hắn buông tay Tiết Tử Dung ra, bỏ đi trước.

Tiết Tử Dung thấy vậy vội đuổi theo định xin lỗi.

Y nhận ra mình đùa có hơi quá trớn.

Nhưng ngay lúc y định gọi Ly Tương lại thì thấy người phía trước đột ngột ngã sấp xuống hố tuyết.
Ly Tương lại bị sụp hố tuyết.
"Sư huynh!"
Ly Tương lồm cồm bò dậy, hắn bị hai tấm áo choàng làm vướng víu, chống tay mấy lần mới ngồi dậy được.

Tiết Tử Dung vội vã chạy đến đỡ người lên.

May mắn lớp tuyết ở đây thật dày nên Ly Tương ngã cũng không bị gì.

Cơn tức giận của Tiết Tử Dung lập tức cháy phừng lên như bị rưới thêm dầu.

Y không hỏi han gì nữa, cõng Ly Tương lên lưng mình sải bước nhanh xuống núi.
Mùi thuốc trên người Ly Tương cũng không đủ làm y bình tĩnh lại.
Mà phàm là có người tức giận thì sẽ có kẻ gặp họa.

Cơ mà Tiết Tử Dung đời nào nỡ đổ vạ lên đầu đầu sỏ gây tội Ly Tương, vậy là cổng thành cháy nhưng Ly Tương đứng ngay dưới cổng thành vẫn bình an vô sự, còn được cõng về Phù Uyển Cư nữa nhưng mấy con cá trong ao thì không may mắn đến thế.

Và dĩ nhiên, con cá bơi sang đỉnh Hoài Phong chịu vạ lây lớn nhất..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play