Tống Vịnh Nguyệt bất ngờ nghe thấy cái tên Cố Lan từ trong miệng người khác, cơ thể vô thức run lên thật nhẹ, nhất thời không biết phải nên nói gì mới tốt, đôi mắt sáng trong cũng theo đó nhiều thêm đôi chút sầu muộn.
Tưởng Sơ Huyền dường như cũng ý thức được bản thân đã chạm phải vảy ngược của đối phương.
Hắn nhíu nhẹ chân mày, khẽ hắng giọng một cái, "Xin lỗi.
"
Tống Vịnh Nguyệt cố tỏ ra thản nhiên xua tay: "Không sao.
"
Cô gượng cười nhìn hắn, không nắm chắc hỏi: "Cả chuyện! tôi đơn phương, anh cũng đều biết rồi?"
Vẻ mặt Tưởng Sơ Huyền có chút không vui, trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ:
"Phải, trong cái vòng xã giao rối loạn của đám con cháu thế gia, loại bí mật gì cũng sẽ bị phơi sáng.
"
Hắn đảo mắt, nhìn cô gái đang bối rối trước mặt mà trong lòng cũng không tự chủ được có phần ê ẩm.
"Cô chưa từng tham gia vào vòng xã giao đó, đúng không?"
Tống Vịnh Nguyệt nhẹ gật đầu, khuôn mặt tái nhợt.
Quả thật cô không hề biết rằng, tình cảm của cô đối với Cố Lan ở trong cái vòng xã giao kia chính là chuyện cười bị nhai đi nhai lại đến mức không ai không biết.
Từ khi còn nhỏ, cô đã bị bạn đồng trang lứa trong giới nhà giàu xa lánh, họ luôn cho rằng, cô chính là con hoang, chỉ có Tống Thanh Liên mới là tiểu thư Tống gia chân chính.
Cũng khó tránh bọn họ nghĩ vậy, trước năm 8 tuổi, Tống Vịnh Nguyệt đều được mẹ nuôi ở bên ngoài, khi ấy ngoại trừ những trưởng bối, đám trẻ con đều không có ai biết, kỳ thực Tống Dương còn có một đứa con gái khác.
Lúc cha mẹ cô ly hôn, Tống Vịnh Nguyệt chỉ mới vừa chào đời.
Nguyên nhân khiến cho gia đình bọn họ đổ vỡ là vì mẹ cô phát hiện cha đã ngoại tình, mà người phụ nữ kia còn đang mang thai, cũng chỉ cách biệt với đứa con gái nhỏ của bà vỏn vẹn ba tháng tuổi.
Trong cơn nóng giận, mẹ của Tống Vịnh Nguyệt liền dứt áo ra đi.
Tống Dương ban đầu còn nài nỉ bà quay lại, về sau thấy thái độ của vợ cũ quá mức cương quyết thì cũng vui vẻ buông tay, chẳng mấy chốc đã rình rang đem người phụ nữ khác cưới vào nhà.
Tống Vịnh Nguyệt liền như vậy trở thành trẻ không cha.
Thời gian qua đi mấy năm, mẹ cô cũng quyết định tái hôn cùng một người đàn ông gia cảnh bình thường, qua năm sau liền sinh ra một bé trai kháu khỉnh, cũng từ đấy mà thời gian dành cho Tống Vịnh Nguyệt dần dần ít đi.
Mà một gia đình chỉ có một lao động chính, lại phải cùng lúc nuôi hai đứa bé, áp lực kinh tế quả thực không nhỏ.
Mẹ cô mấy lần bởi vì gánh nặng cơm áo dày vò, cũng thường xuyên trút giận lên cô, mãi đến năm cô tròn 8 tuổi, bởi vì thực sự không nuôi nổi nữa, mẹ liền như vậy đẩy cô về lại Tống gia, từ đây không còn hỏi thăm đến nữa.
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô trầm mặc hồi lâu, liền vội kéo chủ đề câu chuyện quay về với việc chuẩn bị hôn lễ.
"Tôi sẽ sắp xếp toàn bộ lịch trình hôn lễ, từ đây đến ngày chính thức kết hôn, cô chịu khó thu xếp qua một chút, tôi sẽ sớm đón cô dọn đến biệt thự Tưởng gia.
"
Tống Vịnh Nguyệt mím môi đáp: "Được.
"
Hàn huyên thêm ít lâu, lúc hai người chuẩn bị ra về, một cơn mưa bất ngờ kéo đến, phủ lên đất trời một tấm màn sương mờ ảo.
Tưởng Sơ Huyền đứng dưới mái hiên của nhà thủy tạ, hai tay ung dung đút vào trong túi quần âu, ngẩn mặt nhìn mưa ít lâu mới xoay người lại, chủ động đề nghị chở cô quay về trường đại học.
Tống Vịnh Nguyệt hơi do dự, lại không có lý do nào để từ chối hảo ý của đối phương, liền đơn giản thuận theo hắn.
Nhân viên của nhà hàng nhanh chân tiến lên bung ô, ý định che chắn cho cả hai rời khỏi.
Tưởng Sơ Huyền mỉm cười lịch sự từ chối, lại nhận lấy chiếc ô từ trong tay nhân viên, tự thân đi đến bên cạnh Tống Vịnh Nguyệt.
Nhìn ra ý tứ của hắn, Tống Vịnh Nguyệt hơi cúi đầu nói cảm ơn rồi quy củ đi bên cạnh hắn, song song tiến vào màn mưa.
Suốt đoạn đường tiếp đó, cả hai đều giữ im lặng, bên tai lại không ngừng vọng đến tiếng mưa rơi lặng thầm mà trong trẻo.
Trái ngược với sự thong dong điềm tĩnh của Tưởng Sơ Huyền, Tống Vịnh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy một trận suy sút chầm chậm chiếm cứ mọi suy nghĩ.
Mùa mưa Ninh thành đến sớm, từ đầu tháng 4 đã bắt đầu đổ xuống những cơn mưa phùn lặng lẽ.
Tuy rằng không có những hôm mưa dầm làm cho lòng người ảo não, cũng quá đủ để khiến cho một tâm hồn đa sầu đa cảm không nhịn được rơi vào trầm tư, đáy lòng vô cớ dâng lên những nỗi buồn không cách nào giải tỏa.
Mang theo tâm trạng trống rỗng kì lạ, mãi đến lúc lên xe của Tưởng Sơ Huyền, Tống Vịnh Nguyệt vẫn không hề biết rằng, tán ô kia từ đầu đến cuối đều nghiêng về phía cô.
Chiếc xe sang trọng chậm rãi lăn bánh đi xa, lúc dừng đèn đỏ ở một ngã tư đường, cơn mưa cũng đã thuyên giảm đi không ít.
Tưởng Sơ Huyền kín đáo liếc mắt nhìn sang Tống Vịnh Nguyệt, liền dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô không tốt.
Đôi mắt kia vẫn luôn vô thần mà nhìn về khoảng không trước mặt, hai hàng mi cong vuốt xinh đẹp hạ thấp, để lại hai vệt bóng mờ mờ, khóe môi hồng nhuận khẽ rũ, dường như có điều ấm ức, trông cực kì chọc người yêu thương.
Tưởng Sơ Huyền bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, hắn nhẹ nhếch môi, chờ đến khi đèn xanh vừa bật liền khoan thai đánh tay lái, rẽ vào một con đường khác.
Xe nhanh chóng đỗ lại trước cửa một tiệm hoa tươi, Tưởng Sơ Huyền để lại một câu: "Đợi tôi một lát.
" liền mở cửa xe bước xuống.
Tống Vịnh Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn đi vào bên trong cửa tiệm, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Cho đến khi thân ảnh người đàn ông lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lúc này, trong tay hắn đã nhiều thêm một bó hoa được gói lại bằng giấy có màu pastel vô cùng tinh tế.
Hắn dừng chân bên ngoài cánh cửa của vị trí phó lái, từ tốn nhấc tay gõ nhẹ vào kính xe, khóe môi chậm rãi câu lên, lúm đồng điếu nho nhỏ cũng vừa khéo phô diễn được toàn bộ vẻ đẹp của mình.
Tống Vịnh Nguyệt không nhịn được ngơ ngác mà nhìn, lại bị tiếng gõ kính của Tưởng Sơ Huyền thúc giục mới vội mở cửa xe ra.
Trong giọng nói đầy từ tính của Tưởng Sơ Huyền tràn ngập ý cười, "Tặng cô, nàng thơ của ngày mưa.
"
Trong vòng tay lập tức bị đẩy vào bó hoa nọ.
Tống Vịnh Nguyệt có chút hoảng hốt cúi đầu nhìn, những cánh hoa mềm mại có màu lam nhạt như vừa được tắm trong sương, duyên dáng lại mỏng manh yêu kiều, còn mang theo vẻ đẹp của cái buồn man mát, rất dễ khiến người ta bị khơi gợi lên tâm tư muốn che chở.
Đây là một bó cẩm tú cầu.
Được mệnh danh là nàng thơ của những cơn mưa.
Tưởng Sơ Huyền nhìn vẻ mặt ngẩn ra của cô, thấp giọng cười nói:
"Có cảm thấy rất giống cô không?"
"Hả?"
Tưởng Sơ Huyền hơi tựa vào cửa xe mở rộng, như có như không càn rỡ trêu ghẹo:
"Nhìn xem, đều khiến cho người ta muốn đem về nhà, âm thầm chiều chuộng.
".