Đến cuối cùng, buổi xem mắt này lại kết thúc trong không vui.

Tống Vịnh Nguyệt mơ hồ nhận ra, Tưởng Sơ Huyền đang tức giận, nhưng cô căn bản không đoán ra được lý do khiến hắn đột ngột thay đổi thái độ.

Sau khi vứt lại một tấm danh thiếp cùng câu nói "Tôi sẽ để trợ lý gửi bản hợp đồng đến cho cô.

" Tưởng Sơ Huyền liền thong dong rời khỏi nhà hàng.

Tống Vịnh Nguyệt dù không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết, mình đã vô tình làm cho đối phương phật lòng.

Nán lại thêm một lúc rồi mới lặng lẽ ra về, vừa đi được cách nhà hàng một khoảng không xa, Tống Vịnh Nguyệt chần chờ hồi lâu, vẫn quyết định gọi điện thoại đến cho cha mình.

Chỉ sau vài hồi chuông, Tống Dương đã chấp nhận cuộc gọi, nhưng ông chỉ im lặng không nói.

Trong lòng Tống Vịnh Nguyệt chậm rãi đè nặng theo từng giây trầm mặc, lát sau, rốt cuộc vẫn là cô mở miệng trước, nhưng nghẹn một lúc lâu lại chỉ phát ra một tiếng gọi run rẩy:
"Cha! "
Bên tai truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông cùng giọng điệu khó nén được sự áy náy.

"Vịnh Nguyệt, mong con! sẽ nghĩ cho cha và em gái con! "
Gió đêm Ninh thành nhẹ nhàng lướt qua làn váy lam nhạt, hơi lạnh cũng theo đó mà kéo đến, nhưng lại chẳng thể bì được với sự buốt giá tận sâu đáy lòng.

Tống Vịnh Nguyệt ngắt điện thoại.

Bóng lưng xinh đẹp đứng giữa màn đêm lộ ra cảm giác quạnh quẽ nói không nên lời.

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười chua xót.

Cùng là huyết thống thân sinh, một người thì nhận được vô vàn yêu chiều, người kia lại chẳng khác gì một món hàng hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể mua qua bán lại.

Tống Vịnh Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén không cho nước mắt tuôn ra.

Từ năm 16 tuổi thì cô đã không còn khóc nữa rồi, vì cô biết rất rõ, đối mặt với bất công của cuộc đời, nước mắt chỉ làm cho bản thân cô càng thêm thảm hại.

Thôi, cứ xem như là trả lại công ơn nuôi dưỡng cho Tống gia đi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tống Vịnh Nguyệt cũng chợt thấy nhẹ nhàng hơn.

Đến nước này rồi, người cô yêu đã không thể thuộc về cô, vậy thì việc kết hôn với ai có còn quan trọng sao?
Tống Vịnh Nguyệt ảm đạm nhìn tấm danh thiếp nằm gọn trong tay, mất một lúc lâu sau mới tích đủ dũng khí gọi cho người đàn ông nọ.

Giống như đã chờ đợi từ lâu, Tưởng Sơ Huyền bắt máy rất nhanh, nhưng thái độ lại cực kì thờ ơ.

Hắn lười nhác nhả ra một chữ không rõ vui giận: "Hửm?"
Tống Vịnh Nguyệt mím môi, hạ quyết tâm nói: "Là tôi, tôi đồng ý thỏa thuận kết hôn với anh.

"
"Ồ? Nhanh như vậy đã thông suốt rồi?"
Giọng người đàn ông khi truyền qua loa điện thoại dường như bị phủ thêm một tầng sương mù trầm đục, ngoài ý muốn lộ ra một loại quyến rũ chí mạng, tràn đầy cảm giác xâm lược và nguy hiểm.

Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt, siết chặt lấy điện thoại: "Tôi muốn biết chính xác số tiền mà ông ta đã nhận từ anh.

"
Một tiếng cười khẽ khàng lọt vào trong tai.

Tưởng Sơ Huyền phóng khoáng nói ra một con số đủ để khiến Tống Vịnh Nguyệt choáng váng.

Ngừng một chút, sự chú ý của hắn lại va vào tiếng "ông ta" đầy lạnh nhạt phát ra từ cô gái, hắn không khỏi hứng thú đặt câu hỏi:
"Cô đổi xưng hô rồi? Tôi có thể cho rằng, cô đây là đã chết tâm với ngài Tống hay không?"
Tống Vịnh Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn, đêm nay lại là một đêm không trăng.

Thật tĩnh mịch.

"Nếu như! tôi nói là nếu như, tôi có thể kiếm đủ số tiền đó trả cho anh, liệu tôi có thể lấy lại tự do không?"
Đầu dây bên kia, Tưởng Sơ Huyền im lặng hai giây rồi nhẹ giọng cười nói:
"Được.

"
Như đã tìm được một tia ánh sáng từ trong bóng tối vô tận, Tống Vịnh Nguyệt vui mừng nói: "Cảm ơn anh.

"
Âm thanh vốn dĩ đã mềm mại của Tống Vịnh Nguyệt như bị cảm xúc mãnh liệt lúc này chi phối, nghe vừa giống như tiếng nỉ non của động vật nhỏ, lại vừa như chiếc bẫy được dệt từ mật hoa thơm ngọt, không chút kiêng dè mê hoặc người nghe.

Tưởng Sơ Huyền dường như thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Hắn vội vàng chào cô một tiếng, sau đó liền ngắt máy, có phần giống với bỏ của chạy lấy người.

Tống Vịnh Nguyệt không phát hiện ra sự mất tự nhiên của hắn, cô phân vân chốc lát, vẫn là đem số điện thoại của Tưởng Sơ Huyền lưu vào danh bạ.

Xem thời gian đã muộn, cũng gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, Tống Vịnh Nguyệt tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang, nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi ra về.

Sáng ngày hôm sau, bên phía Tưởng Sơ Huyền đã gửi đến một bản hợp đồng với tất cả điều khoản hết sức minh bạch.

Mà yêu cầu của hắn đối với người vợ thỏa thuận là cô lại càng đơn giản và thẳng thắn.

Không gây phiền toái cho hắn; không quản đời sống cá nhân của hắn; ở trước mặt trưởng bối cần phối hợp diễn cảnh tình cảm trong mức độ nhất định.

Ngoài ra, trong lúc ký hợp đồng, tuyệt đối không được xuất hiện mối quan hệ ngoài luồng.

Dù đã nghe Tưởng Sơ Huyền nói sơ qua, nhưng nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mắt, Tống Vịnh Nguyệt vẫn không khỏi rung động.

Những điều Tưởng Sơ Huyền yêu cầu ở cô đều có thể dễ dàng thực hiện.

Lại nhìn đến vô số lợi ích mà Tưởng Sơ Huyền hứa hẹn sẽ cung cấp cho mình, Tống Vịnh Nguyệt bất chợt nảy sinh một loại lỗi giác, bản hợp đồng này được sinh ra là để trở thành chỗ dựa cho cô.

Sau phút trầm tư, Tống Vịnh Nguyệt dứt khoát cầm lấy bút mực, lưu loát ký tên mình lên trên.

Cô đã không còn đường lui rồi, chỉ có thể ở trong bóng tối chậm rãi dò dẫm tìm kiếm lối đi, hiện tại tiến được thêm một bước, liền hay một bước vậy.

Hai ngày sau đó, Tưởng Sơ Huyền chủ động liên lạc với cô, hẹn cô cùng dùng cơm trưa, thuận tiện bàn bạc kĩ hơn về hôn lễ.

Sau khi kết thúc tiết học trên lớp, Tống Vịnh Nguyệt dựa theo địa chỉ mà Tưởng Sơ Huyền gửi đến, ngồi taxi hơn 20p rời khỏi nội thành tới một vùng ngoại ô cảnh sắc tươi đẹp.

Điểm đến là một nhà hàng phong cách hoài cổ, gợi nhớ đến Ninh thành vào những thập niên trước.

Tống Vịnh Nguyệt được nhân viên đón tiếp dẫn đường, từ cổng lớn đi vào, bên trong là một khoảng sân vườn với rất nhiều loài hoa cảnh, có hồng leo đỏ thắm, cũng có phong lan ưu nhã.

Càng đi sâu vào bên trong, cảnh trí lại nhiều thêm mấy phần cổ kính trầm lặng.

Đưa mắt đánh giá bốn phía, có vẻ như đây vốn là một căn biệt thự cổ, sau này mới được cải tạo lại thành nhà hàng ẩm thực.

Lúc này, nhân viên dẫn đường cho Tống Vịnh Nguyệt đưa cô đến trước một cây cầu nhỏ, sau đó dừng lại, cúi nhẹ đầu ý chỉ đã đến nơi.

Tống Vịnh Nguyệt nói lời cảm ơn, sau đó lướt mắt nhìn qua, ở giữa trung tâm của hồ nước nhỏ là một nhà thủy tạ được xây dựng vô cùng tinh xảo.

Lúc này, Tưởng Sơ Huyền đã ngồi chờ sẵn bên trong, tư thế vắt chân tùy ý, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình di động trong tay.

Tống Vịnh Nguyệt không nhanh không chậm đi vào, ngồi xuống vị trí đối diện với Tưởng Sơ Huyền.

Tưởng Sơ Huyền tắt điện thoại, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.

"
Tưởng Sơ Huyền nhấc mắt: "Không sao.

"
Hắn đẩy nhẹ menu trên bàn về phía cô, nhạt nhẽo nói: "Đều là cơm nhà, rất truyền thống, tôi đã gọi trước một vài món, cô xem muốn ăn gì liền gọi thêm.

"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu nói: "Cảm ơn.

"
Lật mở menu, quả nhiên đều là các món cơm nhà quen thuộc, Tống Vịnh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Anh đã gọi những gì rồi?"
Tưởng Sơ Huyền nghĩ nghĩ: "Đậu phụ trứng muối, cá kho tộ, sườn ram, canh cá, còn có, gỏi ngó sen.

"
Tống Vịnh Nguyệt chớp chớp mắt, nhẹ nhàng khép menu lại.

"Tôi cũng ăn những món đó.

"
Tưởng Sơ Huyền nghe vậy khẽ cười.

"Cô thích thì tốt, vậy lần này ăn nhiều một chút.

" Hắn nói rồi khẽ nheo mắt đánh giá một lượt trên người cô, tặc lưỡi, "Thật gầy.

"
Tống Vịnh Nguyệt bị câu "ăn nhiều chút" của hắn làm cho hơi ngây người, quả thật đêm nọ cô không dùng bữa được mấy thì đã dừng.

Cô vốn không thích món tây.

Không ngờ Tưởng Sơ Huyền lại tinh tế như vậy, chỉ quan sát cô trong một thoáng là đã biết được.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play