Tống Vịnh nhìn nhìn khóe môi mê người của Tưởng Sơ Huyền một giây, lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Cô nâng hộp gấm vẫn luôn cầm trong tay đưa về phía Tưởng Sơ Huyền, thấp giọng nói: "Cái này, có lẽ phải giao lại cho anh giữ."
Tưởng Sơ Huyền nhấc mắt nhìn, lại thản nhiên như không: "Không phải em đã nhận rồi sao?"
"Trước mặt ông ngoại, dì lớn lẫn chị họ, em cũng không thể từ chối, với cả, em chỉ là một người vợ hợp đồng, vật quý giá và có ý nghĩa như vậy, vẫn nên thuộc về một nửa chân chính của anh."
Cô hơi cúi đầu, vẻ mặt lộ ra biểu cảm chạnh lòng cùng hối lỗi vì đã lừa gạt lòng tin cùng cảm mến của người nhà họ Tưởng.
Tưởng Sơ Huyền khe khẽ thở dài, âm điệu thả nhẹ như đang mơn man trên vành tai cô:
"Tống Vịnh Nguyệt, nhìn tôi."
Cô nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, một đôi mắt hạnh nhân lúng liếng cực kỳ động nhân như được phủ lên một tầng nước mỏng, thuần khiết đến mức lòng người chao đảo, ngay lập tức khảm vào trong tim hắn một vết tích vô phương xóa mờ.
Giọng của Tưởng Sơ Huyền vô thức cũng mềm đi:
"Em là người duy nhất xứng đáng với chiếc vòng này, cho nên, tôi mong em hãy giữ lấy.

Dù sao thì, tôi...!cũng không có nhu cầu cưới thêm một ai khác."
Tống Vịnh Nguyệt ngẩn ra, đôi mắt vốn dĩ trong veo trong giờ khắc này lại vương tia mờ mịt.
Tưởng Sơ Huyền có chút không dám đối mặt với sự nghi hoặc của cô, đột nhiên nâng tay mình che lại đôi mắt ấy.
"Về câu hỏi, tôi có thích em không, tôi nghĩ, tôi hẳn đã thể hiện rất rõ."
Trước mắt bị che kín, thính giác tự nhiên sẽ càng trở nên nhạy cảm.
Tống Vịnh Nguyệt thực dễ dàng nghe ra được tình ý sâu thẳm trong từng âm sắc của Tưởng Sơ Huyền.

Nhưng cũng chính vì vậy, chân tướng trần trụi này lại khiến cô hoảng hồn khiếp vía.
Trong đầu thoáng chốc tái hiện lại những hành động săn sóc tận tâm của hắn đã dành cho cô, Tống Vịnh Nguyệt càng hồi tưởng, cơ thể lại càng không khống chế được mà run rẩy.
Tưởng Sơ Huyền giống như một viên ngọc quý, hoàn mỹ và vô khuyết, đáng lẽ người nên sánh đôi cùng hắn phải là một thiên kim tiểu thư gia thế hiển hách, dung mạo hơn người, tài hoa rực rỡ.
Nếu không phải bởi vì đạo hiếu, ý muốn thành toàn tâm nguyện của bà nội, có lẽ Tưởng Sơ Huyền cũng chẳng gấp rút tìm người thích hợp để kết hôn như vậy, đồng thời Tống Vịnh Nguyệt cũng khó có thể cùng hắn hữu duyên một lần gặp gỡ giữa thế giới rộng lớn này.
Vậy mà hiện tại, Tưởng Sơ Huyền lại nói với cô, hắn đã sớm sinh ra tình cảm.
Phát triển như vậy cũng quá nhanh rồi!
Tống Vịnh Nguyệt ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ có duy nhất kinh ngạc.
Cứ như thể, ánh trăng thanh dật cao ngất trời đêm, chỉ có thể ngắm mà không thể sở hữu lại bất ngờ cam nguyện rơi vào trong tầm tay cô.
Tống Vịnh Nguyệt căng thẳng bắt lấy bàn tay đang chắn trước tầm mắt mình, hơi hơi dùng lực kéo xuống, chất giọng nhuốm vẻ hoang mang nói:
"Anh, nói nghiêm túc ư?"
Tưởng Sơ Huyền nhìn một mạt ửng đỏ trên mặt cô, yết hầu rục rịch, ánh mắt tối tăm đảo loạn một cái, như thể vận hết tất cả tự chủ một đời chỉ để ngăn chặn chính mình đối với cô gái trước mặt làm ra hành động quá đáng.
Hắn khàn khàn giọng nói: "Ừ."
Tống Vịnh Nguyệt cắn môi, gấp gáp muốn nói gì đó, lại bị Tưởng Sơ Huyền kịp thời giơ tay ngăn lại.
Hắn bất đắc dĩ cau nhẹ chân mày, lần đầu tiên làm ra hành động thất lễ như cắt ngang lời nói của người khác: "Tôi biết em vẫn chưa sẵn sàng đón nhận thêm bất kì ai, tôi biết rõ điều đó."
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn xoáy vào trong đôi mắt của cô, như muốn thông qua đó mà chạm đến linh hồn ẩn sau lớp vỏ bọc kia:
"Nên tôi không ép buộc em, tôi có thể đợi em suy nghĩ thông suốt.

Chúng ta trước hết cứ thuận theo hợp đồng mà sinh hoạt cùng nhau, tôi giúp em vào giới, em trở thành vợ của tôi, không cần phải trả giá bằng bất cứ điều gì.

Cho dù đến cuối cùng thứ em chọn lựa vẫn là ra đi, tôi cũng sẽ trả lại tự do cho em.

Nhưng ít nhất là ở hiện tại, đừng vì biết được tình cảm này mà trốn tránh tôi, lấy đó làm gánh nặng."
Tống Vịnh Nguyệt đối mắt cùng người đàn ông, trong lòng như bị nhu tình của hắn chậm rãi hòa tan thành một mảnh mềm mại.
Cô mím môi, khẽ khàng đáp lại: "Em sẽ không trốn tránh anh."
Tưởng Sơ Huyền như đã trút được phiền não, kín đáo kéo ra chút khoảng cách với cô, lại không khỏi bối rối xoay mặt về hướng khác.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, đây vẫn là lần đầu tiên thái tử gia chân chính bày tỏ tình cảm, rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một người bình thường như vô số những người ngoài kia, trên mặt tỏ vẻ thành thục ổn trọng, kì thực, khi đối diện với người mà bản thân mình cảm mến cũng sẽ lộ ra đôi chút lo lắng vụng về.
Tống Vịnh Nguyệt cũng chẳng khác biệt gì Tưởng Sơ Huyền, hoàn toàn không có can đảm nhìn thẳng vào hắn nên đã bỏ lỡ mất một thoáng thất thố của đối phương.
Cô siết siết hộp gấm trong tay, nhẹ giọng: "Em, xin phép nghỉ trưa một lát."

Tưởng Sơ Huyền đã lấy lại được trấn tĩnh, làm như không có việc gì mà phóng khoáng gật đầu: "Chăn đệm đều đã đổi mới sẵn cho em rồi, cứ tự nhiên dùng là được."
"Vâng."
Tống Vịnh Nguyệt quay về gian phòng ngủ, bởi vì biết rõ Tưởng Sơ Huyền nhất định sẽ không tùy tiện đi qua theo mà lập tức mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đệm, hai tay còn ôm chặt lấy gương mặt thất thần của chính mình.
Trăm lần, ngàn lần cũng không thể ngờ đến, Tưởng Sơ Huyền lại đối với cô động tâm.

Nếu nói Tống Vịnh Nguyệt không có chút cảm giác nào thì tuyệt đối không thể.
Nhưng cô vẫn rất rõ ràng, cô đối với Tưởng Sơ Huyền phần nhiều là sự thưởng thức đơn thuần dành cho một người khác phái, còn về tình yêu nam nữ, e là hạt mầm này còn phải trải qua thêm rất nhiều gian nan mới có thể thành hình.
Dù vậy, tâm trí của Tống Vịnh Nguyệt vẫn ngổn ngang không thôi, cô thả người ngả lưng xuống giường rồi vùi mặt vào trong gối đầu, thở ra một hơi thật nhẹ.
Chốc lát sau, như nhớ ra cái gì đó, Tống Vịnh Nguyệt lại bật người ngồi dậy, hộp gấm mà cô tạm đặt trên giường vẫn lẳng lặng phô bày dáng vẻ tinh xảo của mình.
Tống Vịnh Nguyệt đem hộp gấm mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc sắc trắng mượt mà, kích thước không lớn, nhưng đoán chừng vẫn khá vừa vặn với cổ tay của cô.
Tống Vịnh Nguyệt không chắc bản thân có thể trực tiếp đeo vào hay không, nên trước tiên liền đặt nó cẩn thận về lại trong hộp, sau đó mang cất vào tủ đồ rồi mới quay về giường ngủ.
Vì vẫn còn chưa hết tâm phiền ý loạn, Tống Vịnh Nguyệt trăn trở hồi lâu, chỉ đành mở điện thoại lên lướt web giết thời gian.
Đập vào mắt trước hết vẫn là tin tức về đôi vợ chồng son đang khuấy đảo cả hai giới thương trường lẫn showbiz.

Tống Vịnh Nguyệt buồn chán cũng thử mở bài viết ra xem, không ngoài ý muốn lại nhìn thấy hình ảnh Cố Lan cùng Tống Thanh Liên đang hưởng tuần trăng mật tại một thành phố du lịch nổi tiếng.
Tống Vịnh Nguyệt nhàn nhạt lướt nhẹ ngón tay, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh chỉ chụp riêng Cố Lan.
Anh đứng tựa vào một góc cổ thụ, hai tay đút hờ vào trong túi quần, vạt áo sơ mi bị gió cuốn nhẹ bay, mái tóc cũng tùy ý tán loạn, kính mắt văn nhã quen thuộc giờ lại không thấy bóng dáng, vẻ mặt anh dịu dàng như nước, nhìn vào ống kính nhếch môi mỉm cười.
Không biết vì sao, Tống Vịnh Nguyệt lại vô thức đem anh so sánh với Tưởng Sơ Huyền.
Một người như ngọn núi tuyết xa xăm, một người lại như đại dương xanh bao la dậy sóng.
Tống Vịnh Nguyệt miên man hồi lâu lại lắc lắc đầu thoát khỏi trang web.
Lúc cô vừa định tắt máy mà thành thật nghỉ ngơi, thanh thông báo lại hiển thị Tưởng Sơ Huyền đã cập nhật ảnh đại diện mới.
Tống Vịnh Nguyệt ngạc nhiên, chần chờ hai giây mới nhấn vào xem.

Nhưng cô không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì trái tim đã lập tức bang bang đập mạnh.
Trong ảnh chụp chỉ có duy nhất một bàn tay của Tưởng Sơ Huyền đang đặt hờ trên một cuốn sách với dòng tựa mang đậm chất thi vị: Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau.

Nhưng điều đáng nói ở đây là, trên ngón áp út của Tưởng Sơ Huyền đang đeo một chiếc nhẫn có kiểu dáng giống hệt với chiếc nhẫn đính vivid blue mà hắn đã đưa cho cô, kèm theo ảnh còn viết một dòng trạng thái:
"Ngón áp út của tôi từ giờ phút này đã có chủ."
Tống Vịnh Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt, vài giây sau mới hốt hoảng thoát khỏi ứng dụng.
Cô nghiêng người nằm trên đệm, tâm trí trống rỗng, cứ nghĩ sẽ rất khó để đi vào giấc ngủ, nhưng chẳng qua bao lâu, đôi mắt xinh đẹp kia đã từng chút một mỏi mòn nhắm chặt.
Lần nữa tỉnh dậy, trước mặt vẫn là cảnh trí trong gian phòng ngủ của Tưởng Sơ Huyền.
Tống Vịnh Nguyệt một bên đỡ lấy cái trán âm ỉ đau vì giấc ngủ trưa kéo dài, một bên chống giường chậm rãi ngồi dậy.

Chăn bông đắp trên người hơi trượt đi xuống, Tống Vịnh Nguyệt nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết là ai đã đắp lên cho cô.
Bên trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy tinh tế, như thể đang thong dong lướt qua trên da thịt ai đó, sau đấy mới vừa lòng thỏa ý mà rơi xuống, va chạm với nền gạch tạo thành âm thanh tí tách êm tai.
Tống Vịnh Nguyệt hít vào một ngụm khí, không dám tưởng tượng phía sau cánh cửa kia sẽ là quang cảnh lóa mắt như thế nào.
Cô cúi đầu, đem chăn bông xếp lại gọn gàng rồi đặt qua một bên.

Đang lúc suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì tiếng nước trong phòng đã ngưng bặt.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm được đẩy mở, Tưởng Sơ Huyền mang theo hơi nước ẩm ướt bước ra.
Trên người hắn khoác một bộ quần áo hưu nhàn tối màu, cổ áo dạng đăng tông vừa khéo khoe ra đường nét xương quai xanh gợi cảm.

Có giọt nước từ mái tóc mới gội nhẹ nhàng lăn xuống, âu yếm nơi cần cổ của người đàn ông rồi vội lẩn trốn vào trong vạt áo.
Tống Vịnh Nguyệt ngừng lại hai giây, sau đó vờ như không thấy mà quay đầu đi, đánh trống lảng hỏi: "Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở đâu vậy?"
Bởi vì thiệp mời của Tưởng Sơ Huyền đưa cho cô đã được sáp niêm phong chặn kín, nên cô cũng không biết được địa điểm và thời gian tổ chức cụ thể, may mắn lúc này lại vừa vặn đem nó đẩy ra làm bình phong hòng che giấu đi vẻ mặt đang nóng bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play