Bất ngờ nhận được quà, Kha Hằng không khỏi luống cuống, mê man hỏi: "Cho em?"
Tưởng Sơ Huyền thản nhiên khẳng định: "Cho em."
"Cảm...!cảm ơn anh." Cậu nhóc lễ phép vươn hai tay ra nhận lấy hộp quà, lại xấu hổ đảo mắt nhìn nhìn người đàn ông.
Hình như...!chồng chưa cưới của chị mình cũng không tệ nha.
Nhìn thấu dáng vẻ bị mua chuộc quá đỗi dễ dàng của cậu, Tống Vịnh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười.
"Chúng ta đi thôi." Tưởng Sơ Huyền mở cửa xe cho Tống Vịnh Nguyệt, cũng tiện thể giúp Kha Hằng mở cửa sau xe.
Sau khi ba người ổn định trên ghế, Tưởng Sơ Huyền vừa thong thả đánh tay lái, vừa đề nghị mọi người đến một nhà hàng món Nhật nằm ở khu vực ẩm thực nức tiếng của Ninh thành.
Tống Vịnh Nguyệt không có ý kiến gì: "Tôi sao cũng được."
Kha Hằng nhúc nhích lỗ tai, đánh ánh mắt tìm tòi về phía chị mình rồi lại mấp máy môi nói với Tưởng Sơ Huyền: "Em nghe theo anh chị."
Nói rồi, một chốc thì lén lút nhìn lưng ghế của Tưởng Sơ Huyền, một chốc lại cúi đầu ngắm nghía chiếc hộp trong tay, yêu thích không rời, còn tự cho rằng bản thân thể hiện rất kín đáo.
Tưởng Sơ Huyền khẽ cười nhìn thiếu niên làm trò qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói: "Không bằng, em xem thử quà đi."
Giống như chỉ chờ mỗi câu nói này, Kha Hằng trước hết tỏ ra ngại ngùng có lệ, sau đó mới thật cẩn thận, từ tốn mở hộp quà ra.
"Ôi." Cậu khẽ thốt.
Tống Vịnh Nguyệt cũng tò mò không kém, nhưng nhịn xuống xung động muốn quay đầu lại xem mà trực tiếp hỏi Tưởng Sơ Huyền.
"Là gì thế?"
"Đồng hồ." Hắn nhẹ đáp.
Kha Hằng đã hoàn toàn chết lặng rồi, trước mắt cậu ta là một chiếc đồng hồ kiểu dáng trẻ trung, không chỉ phù hợp với nam sinh ở mọi độ tuổi, mà thoạt nhìn lại còn cực kỳ đẹp mắt, khó lỗi thời, ngay cả cái tên được khéo léo khoe ra trên mặt đồng hồ cũng là của một thương hiệu nước ngoài vô cùng nổi danh.
Thiếu niên khó nén được hưng phấn, lập tức vui sướng đeo vào trên tay.
Làn da của cậu trời sinh trắng mịn, cổ tay tinh tế, từng khớp xương đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm, khi đeo đồng hồ vào lại càng bật lên hơi thở thiếu niên tràn đầy sức sống.
Quả thật cực kỳ thuận mắt.
"Chị, xem em." Kha Hằng cười rộ, vươn tay ra khoe với Tống Vịnh Nguyệt.
Cô cười: "Đẹp lắm."
Kha Hằng không nhịn được mà hô lên: "Anh rể, cảm ơn anh."
Tưởng Sơ Huyền nhúc nhích chân mày, khóe mắt ẩn ý lướt qua sườn mặt kém tự nhiên của Tống Vịnh Nguyệt, đột nhiên rất muốn đưa tay xoa lên gò má kia một cái.
"Ừm, thích là tốt."
Thiếu niên nhận quà của người ta, tất nhiên trong lòng cũng dần dà nảy sinh cảm tình, cậu bắt đầu tò mò hỏi.
"Mà...!anh chị mới xem mắt gần đây, vì sao lại quyết định kết hôn sớm vậy?"
Tống Vịnh Nguyệt vốn đang suy nghĩ câu trả lời, còn chưa biết nên nói thế nào, Tưởng Sơ Huyền đã thẳng thắn đáp: "Bà nội của anh sức khỏe không tốt, vẫn luôn điều dưỡng trong viện, bà nói muốn sớm được nhìn thấy anh lập gia đình."
Kha Hằng nheo nheo chân mày, cũng không phải cố tình khó dễ mà chỉ là thắc mắc đơn thuần, liền hỏi thẳng:
"Vì vậy mà, vừa đúng lúc được mai mối với chị em, cho nên vội kết hôn luôn?"
"Ừm...!đại khái vậy."
"Có hơi..." Kha Hằng nghiêng đầu, chép miệng nói, "Qua loa quá không?"
Tim Tống Vịnh Nguyệt đánh thịch, thật muốn vươn tay cốc đầu thiếu niên một cái, nhưng rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống, quay sang cười trừ với Tưởng Sơ Huyền.
Tưởng Sơ Huyền cũng xoay qua nhìn cô, trên mặt không có chút xíu nào mất kiên nhẫn hay cụt hứng, chỉ có ý cười nơi khóe mắt càng lúc càng nồng đượm.
Hắn nói với Kha Hằng, nhưng ánh mắt lại lặng yên hướng về phía cô:
"Không đâu, anh đã rất trông chờ ngày này, cũng thật tâm trân trọng, cho nên từ ngay phút bắt đầu quyết định kết hôn, mỗi một khâu chuẩn bị của hôn lễ, anh đều đã đặt hết tinh lực vào đấy, tuyệt không có qua loa.
Đợi đến ngày em đến tham dự hôn lễ của bọn anh, có lẽ em sẽ tin rằng anh vô cùng nghiêm túc."
Như đã bị lời giải thích này thuyết phục quá nửa.
Kha Hằng thoáng yên tâm nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tưởng Sơ Huyền cười cười, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Trái ngược, Tống Vịnh Nguyệt ở bên này lại bị rối rắm đến mức trống ngực rền vang.
Từng câu từng chữ thâm tình như biển mà Tưởng Sơ Huyền vừa nói kia, đừng nói là người chân thành mang lòng yêu hắn, kể cả chỉ là đối tượng hợp tác là cô đây còn muốn rung động đến mức tâm thần không yên, như chết chìm trong mật ngọt.
Tống Vịnh Ngọt cắn môi, cố gắng ép trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực mình bình tĩnh lại.
Giữa tầng tầng lớp lớp ý nghĩ lướt nhanh qua đầu, một bóng lưng nữ sinh mơ hồ chợt lóe.
Một thoáng này, Tống Vịnh Nguyệt đột nhiên thanh tỉnh.
Bạch nguyệt quang của Tưởng Sơ Huyền, ảnh đại diện bao năm không đổi của hắn, có biết rằng, hắn sắp phải trở thành chồng của người khác chăng?
"Em sao vậy?" Hắn khẽ hỏi.
Tống Vịnh Nguyệt giật mình, lại vô cớ căng thẳng, cô lắc lắc đầu nói: "Tôi không sao."
Thôi, không nghĩ tiếp nữa.
Điều khoản hợp đồng có nói: Không được can thiệp đến đời sống riêng tư của Tưởng Sơ Huyền.
Kha Hằng lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Chị, em có thắc mắc, sao chị lại xưng hô với anh rể là tôi, nghe không có tình cảm gì cả."
Tống Vịnh Nguyệt ngẩn ra, lát sau xoay đầu lại nhìn Kha Hằng một cái, cứng đờ nói: "Em nghe lầm rồi."
Kha Hằng nghi hoặc: "Phải không?"
"Ừ," Tống Vịnh Nguyệt kiên định gật đầu.
"Nhưng hình như em nghe tới hai lần lận."
Tống Vịnh Nguyệt run lên, cô chợt nhớ đến hôm trước đến thăm bà nội của Tưởng Sơ Huyền, hắn cũng đã trải qua một màn tương tự như vậy.
Xem ra từ giờ về sau, cô buộc phải thay đổi lại cách xưng hô đối với hắn, chí ít là trước mặt người ngoài, đã diễn thì phải diễn sao cho thật tròn vai.
Tống Vịnh Nguyệt nhẹ nhàng hít thở, mềm mềm giọng nói: "Sơ Huyền, anh có nghe em xưng là tôi không?"
Tưởng Sơ Huyền rũ mắt khẽ cười, trong lòng như được nhét vào một ngụm kẹo bông ngây ngất: "Không có, Vịnh Nguyệt vốn luôn xưng em."
Kha Hằng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhân vật chính người ta đã không có ý kiến gì với nhau thì cậu chen vào làm gì.
Nốt nhạc đệm ban đầu qua đi, cả ba hòa hợp ăn một bữa ăn vừa lòng thỏa ý.
Đến cuối cùng, cái dáng vẻ hậm hực như muốn tìm người tính sổ của Kha Hằng vào ban sáng cũng không có tái diễn.
Từ khi mở màn đến lúc kết thúc, Tưởng Sơ Huyền chỉ dựa vào hàng loạt hành động không có gì đáng để chê trách mà ăn điểm tuyệt đối, hoàn toàn thu phục được mối rắc rối mang tên em vợ.
Sau khi dùng bữa xong, biết Kha Hằng phải trở về nhà, Tưởng Sơ Huyền chủ động ngỏ lời đưa cậu ra đến bến xe, Tống Vịnh Nguyệt cùng Kha Hằng đều không có dị nghị gì.
Họ quay về khách sạn lấy balo cho Kha Hằng rồi trả phòng, sau đó liền hướng về phía bến xe thành phố.
Tưởng Sơ Huyền lái xe rất nhanh, còn biết tìm những con đường tắt ít người qua lại, chẳng mấy chốc mà họ đã đến được nơi.
Trước khi lên xe ra về, Kha Hằng hỏi đi hỏi lại mấy lần thời gian cùng địa điểm chính xác của nơi tổ chức hôn lễ, sau đó mới chịu ngoan ngoãn tách ra.
"Về chuyện kết hôn, chị có định nói với mẹ không?"
"Chị sẽ thông báo với mẹ, em về rồi nhớ hỏi ý kiến của mẹ và dượng về chuyện chuyển trường."
Kha Hằng đáp: "Vâng.
Tạm biệt chị, tạm biệt anh rể."
Lúc hai người quay lại trường đại học của Tống Vịnh Nguyệt, Tưởng Sơ Huyền bỗng hỏi: "Kha Hằng định chuyển đến Ninh thành sao?"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu: "Là tô...!à không, là em muốn nó chuyển đến, phía bên gia đình của mẹ em có chút vấn đề, Kha Hằng lại đang tuổi lớn, em muốn nó chuyển trường để có thể chuyên tâm vào việc học."
"Ừm," Hắn nói, "Nếu chuyển đến thì có thể cùng nhau ở lại nhà chính Tưởng gia, về sau hai chị em cũng tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau."
Tống Vịnh Nguyệt hơi hoảng hốt: "Như vậy sao được?"
Tưởng Sơ Huyền nhếch nhẹ chân mày: "Sao lại không chứ, em trai em, cũng sẽ là em trai tôi, tôi đã nói sẽ lo luôn cả mọi chi phí ăn học của Kha Hằng về sau mà."
À, đúng vậy, hợp đồng đúng thật có khoản này.
Tống Vịnh Nguyệt trầm mặc một lúc rồi nói: "Ông ngoại sẽ đồng ý chứ?"
Tưởng Sơ Huyền: "Em lo cái này sao, yên tâm, sẽ đồng ý, ông ngoại rất thích những cậu nhóc hoạt bát lại ngoan ngoãn."
"Vậy, em nghe theo anh."
"Được."