Có lẽ một phần là vì e ngại khí tràng quá mức bá đạo của Tưởng Sơ Huyền, đến tận khi hôn lễ diễn ra, chiếc bàn mà hai người đang ngồi cũng chỉ có mỗi mình Trần Kỳ là thoải mái gia nhập.
Tống Vịnh Nguyệt nhìn người đàn ông toàn thân phóng ra mị lực trước mắt, hơi hơi kinh ngạc.
Đây chẳng phải là đại minh tinh hot nhất nhì trong làng giải trí hai năm gần đây sao?
Mà người kia vừa mới yên vị trên ghế, đã vội đẩy ánh mắt nghiền ngẫm về phía cô, nhếch môi cười hệt như một con hồ ly lõi đời.
"Xin chào, anh là Trần Kỳ.
Đã sớm nghe Sơ Huyền nói qua diện mạo của em dâu cực kỳ thuận mắt, hôm nay gặp mặt quả nhiên là rất xinh đẹp."
Tống Vịnh Nguyệt chớp chớp mắt, ý là, Tưởng Sơ Huyền đã khen cô trước mặt bạn bè của hắn sao?
Nhưng...!em dâu là thế nào?
Cô ngại ngùng nói: "Anh quá lời rồi."
Tưởng Sơ Huyền lại ghét bỏ mà liếc xéo Trần Kỳ: "Ai là em dâu của cậu?"
"Còn không phải Vịnh Nguyệt sao? Tôi với cậu là anh em chí thân, vợ tương lai của cậu không phải là em dâu tôi thì là gì?"
"Chị dâu." Tưởng Sơ Huyền chém đinh chặt sắt.
Tống Vịnh Nguyệt: ...
"Chậc," Trần Kỳ tặc lưỡi, cũng không xoắn xuýt vấn đề này.
Trên thực tế, hắn luôn là một người dễ tính dễ chịu, "Vậy thì chị dâu cũng được."
Phía bên kia, hôn lễ đã tiến đến giai đoạn cô dâu đi vào lễ đường.
Tống Thanh Liên được cha mình dắt tay, chậm rãi từng bước đạp trên nền thảm đỏ rực.
Giữa tiếng đàn êm dịu cùng vô số tiếng vỗ tay chúc mừng, ánh mắt cô dạt dào một loại cảm xúc ngọt ngào cùng viên mãn.
Lại nhìn người đàn ông đứng trên bục cao đang chờ đợi cô, hai người như có tâm ý tương thông, đều dành cho đối phương một nụ cười chân thành quyến luyến.
Tống Vịnh Nguyệt chỉ lướt mắt qua, không dám dừng lại quá lâu, đáy lòng mỗi lúc lại càng nhiều thêm tĩnh lặng.
Cô thu hồi tầm mắt, trầm mặc uống rượu vang đỏ vừa được nhân viên phục vụ mang lên.
Tưởng Sơ Huyền thoáng nhìn sang cô, đầu ngón tay rục rịch muốn động, lại được hắn thành thục mà dễ dàng kiềm chế.
Hắn tỏ vẻ bình thản lên tiếng nói với Trần Kỳ, chất giọng thanh lãnh đạm nhiên:
"Sắp tới cậu có hoạt động gì không?"
Trần Kỳ nghe xong liền khiếp sợ mà trợn mắt nhìn:
"Mặt trời mọc đằng tây sao? Hay uống lộn thuốc? Sao tự nhiên thái tử gia lại có lòng đi quan tâm tôi như vậy?"
Tưởng Sơ Huyền như đã sớm phát ngấy trước những phản ứng khoa trương của Trần Kỳ, chỉ nhìn vào Tống Vịnh Nguyệt rồi lạnh lùng nói với anh ta: "Đưa em ấy theo."
Trần Kỳ nhướn mày rồi đánh giá Tống Vịnh Nguyệt còn đang nhu thuận ngồi ở một bên:
"Show thực tế 3 ngày 2 đêm, lên núi ngắm cảnh, xuống biển hóng gió, không mạo hiểm, không thử thách, thế nào?"
Tưởng Sơ Huyền suy nghĩ một lúc, "Mây Ngang Trời?"
"Nói vậy cũng đoán ra," Trần Kỳ nháy mắt pha trò, lại hào hứng hỏi, "Cậu cũng xem mấy chương trình như này?"
"Thỉnh thoảng."
Tưởng Sơ Huyền đối Tống Vịnh Nguyệt, dịu giọng hỏi: "Em biết Mây Ngang Trời không? Có muốn đi show ấy không?"
Trong lòng Tống Vịnh Nguyệt chợt động: "Có biết."
Kia là một chương trình mang tính nhân văn cực kỳ hiếm thấy trong suốt nhiều năm qua, với nội dung xoay quanh về chuyến hành trình trải dài khắp các tỉnh thành lớn nhỏ trên toàn quốc.
Những vị khách mời của chương trình sẽ có được những giây phút ngao du, tìm hiểu về các danh lam thắng cảnh ở từng địa phương, song hành theo đó là tham gia vào các hoạt động từ thiện, công ích, nhằm chung tay xây dựng một xã hội tích cực.
Chương trình gồm có ba vị khách mời cố định đều là các bậc tiền bối có danh vọng cao trong giới, và ở mỗi phần sẽ lại xuất hiện thêm ba người nghệ sĩ khác được mời đến cùng trải nghiệm chuyến đi.
Theo ý của Tưởng Sơ Huyền, là để cô làm một trong ba khách mời tạm thời của kỳ tới?
Tống Vịnh Nguyệt hơi bối rối: "Nhưng...!Tôi còn chưa chính thức gia nhập giới, bên phía chương trình liệu có đồng ý không?"
Tưởng Sơ Huyền khẽ cười, chỉ tay vào Trần Kỳ đang bày ra một bộ tự kiêu bên cạnh:
"Có cậu ta đốt tiền đầu tư, hiện tại đưa một người mới vào cũng dễ như trở bàn tay, em không cần lo lắng điều này."
Dừng một nhịp, hắn lại thong dong nói:
"Với lại, nên đến lúc chụp quảng cáo cho Tưởng Vọng rồi, đợi sau khi Trăng Xanh được đưa ra thị trường, bên phía đoàn phim Cà Phê LAP hẳn cũng đã đăng thông cáo lên trên trang chủ.
Lúc đấy, em cũng xem như là đã có một chân ở showbiz rồi."
Trần Kỳ gật gù tán thành:
"Trọng điểm là, cái làm nên tên tuổi của Mây Ngang Trời ngay từ ban đầu đã không phải là danh tiếng của những vị khách mời, mà là ý nghĩa cao đẹp trong xuyên suốt quá trình thực hiện chương trình."
Tống Vịnh Nguyệt hít sâu một hơi, kích động nhìn Tưởng Sơ Huyền nói: "Nếu có thể, tôi rất muốn tham gia."
Tưởng Sơ Huyền ôn nhu cười: "Được."
"Nhưng mà," Trần Kỳ kéo cao chân mày, "Chị dâu nên ký hợp đồng với công ti quản lý trước đã.
Có hứng thú với công ti chủ quản của tôi không? Tinh Vân - nằm trong top ba công ti lớn nhất của ngành giải trí.
Mà bà chủ lớn Tinh Vân lại còn là chị cả của tôi, đều là người nhà, tuyệt đối sẽ không xảy ra mấy chuyện quy tắc ngầm dơ bẩn."
"Chuyện này..." Tống Vịnh Nguyệt đánh ánh mắt dò hỏi qua Tưởng Sơ Huyền.
Vấn đề về đường đi nước bước khi gia nhập giới showbiz này, cô vẫn nên nghe theo kiến nghị của hắn.
Tưởng Sơ Huyền gật đầu trấn an cô: "Em nên gia nhập công ti của cậu ấy."
Tống Vịnh Nguyệt nhận được câu trả lời khẳng định, cũng có chút mừng rỡ.
Có ai lại không muốn đầu quân vào công ti lớn đâu cơ chứ.
Chuyện này coi như bàn xong, mà bên kia thì nghi thức trao nhẫn của đôi vợ chồng trẻ cũng đã hoàn tất.
Tống Vịnh Nguyệt không tự chủ được nhìn qua rồi lại thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, chỉ là tâm tình của cô cũng không phải rất tốt, suốt thời gian tiệc tùng sau đó, Tống Vịnh Nguyệt đều ở trạng thái man mát u buồn.
Tưởng Sơ Huyền dõi mắt trông theo cô gái ủ rũ uống rượu, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, chặt đến nỗi không thể vẫy vùng.
Hắn nhẹ hỏi:
"Hay là, chúng ta rời đi trước?"
Tống Vịnh Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp lại.
"Vâng."
Cô cũng không có nhu cầu đợi bắt hoa cưới của cô dâu, càng không có ý định chụp ảnh làm lưu niệm, xem xong quá trình hai người họ nên vợ nên chồng là quá đủ rồi, hiện tại cô chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này mà thôi.
"Tôi đưa em đi hóng mát."
Dứt lời, Tưởng Sơ Huyền liền đứng dậy khỏi ghế rồi nắm hờ lấy cổ tay của Tống Vịnh Nguyệt, "Đi chào hỏi một tiếng rồi chúng ta ra về."
Tống Vịnh Nguyệt cụp mắt nhìn bàn tay của người đàn ông, nó vừa dày rộng, vừa khô ráo, lại còn cực kỳ ấm áp.
Một luồng tê tê ngứa ngứa bỗng chốc từ nơi cổ tay yếu ớt, cấp tốc lan rộng toàn thân.
Tống Vịnh Nguyệt như sợ sẽ làm bại lộ biểu cảm cứng đờ, trong một thoáng không dám ngẩng mặt nhìn lên.
Trần Kỳ còn đang ngồi ở bên bàn khí thế uống rượu, thấy vậy thì sửng sốt hỏi: "Hai người đi luôn giờ à?"
"Ừ, nhớ đem hợp đồng quản lý đến, càng sớm càng tốt."
"Được rồi được rồi, chị dâu, chó Tưởng, đi thong thả." Trần Kỳ cười cười phất tay, bản thân cũng rất nhanh đã lách mình gia nhập vào cuộc vui với đám con cháu danh môn vọng tộc.
Tưởng Sơ Huyền vốn không để ý lời của anh ta, chỉ khi thấy Tống Vịnh Nguyệt che miệng trộm cười mới hơi khựng lại.
"Tình cảm hai người thật tốt." Tống Vịnh Nguyệt cảm thán.
Hắn cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như thừa nhận, sau đó chủ động kéo tay của Tống Vịnh Nguyệt mà đi về phía Cố Lan đang đứng thưởng rượu cùng với một vài người bạn.
Không thấy Tống Thanh Liên đứng bên cạnh anh, Tống Vịnh Nguyệt nhìn quanh, chỉ bắt được ảnh mờ của Tống Thanh Liên lẫn trong dòng người đông đúc, hình như cô ta vẫn đang bận bịu chụp ảnh cùng nhóm bạn thân của mình.
Cố Lan để ý có tiếng bước chân đi đến liền hơi xoay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh Tưởng Sơ Huyền đang thân mật nắm lấy tay cô, anh chợt dừng lại một giây, nhưng rất nhanh đã giương khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tưởng tổng, Vịnh Nguyệt."
Tưởng Sơ Huyền gật đầu, lại hướng mắt về phía ly rượu trong tay Cố Lan, ý bảo anh hãy cùng mình nâng ly.
Cố Lan hiểu ý, sảng khoái lại động tác mời rồi tự mình uống cạn.
Tưởng Sơ Huyền lại nghiêng đầu về phía Tống Vịnh Nguyệt, hơi cong khóe môi: "Chúng tôi thất lễ, xin phép ra về trước một bước."
Thân hình Cố Lan mơ hồ khựng lại, nhìn Tống Vịnh Nguyệt nhu thuận nép ở bên cạnh Tưởng Sơ Huyền, trong vô thức sinh ra mất mát:
"Phải đi rồi sao?"
Tống Vịnh Nguyệt bắt gặp một tia không nỡ từ trong đáy mắt Cố Lan, thấp giọng nói: "Ừm..."
Cố Lan hạ mắt, hàng mi dài hơi rũ, che khuất đi mấy phần lạnh nhạt: "Vậy tạm biệt, đến ngày hôn lễ của hai người, tôi nhất định đến dự."
"Được."
Đợi đến khi hai người đã đi xa, Tưởng Sơ Huyền mới vờ như không có chuyện gì mà buông tha cổ tay tinh tế của Tống Vịnh Nguyệt, như có như không để lại nơi đó chút ít thân nhiệt ấm áp chỉ thuộc về riêng hắn.
Tống Vịnh Nguyệt kín đáo liếc nhìn cổ tay của mình, không hiểu vì sao lại thấy thẹn thùng.
Cô nuốt nuốt nước bọt, cố gắng trấn định hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
Tưởng Sơ Huyền một tay đút túi quần âu, một tay buông thõng tự nhiên, tản mạn nói:
"Em muốn đến nơi có thể ngắm được toàn cảnh Ninh Thành về đêm không?"
Tống Vịnh Nguyệt động tâm: "Đó là nơi nào vậy?"
"Đi theo tôi là biết."
Lúc hai người lên xe, Tưởng Sơ Huyền cố ý điều chỉnh lại nhiệt độ cho thích hợp, "Như vậy có lạnh quá không."
Tống Vịnh Nguyệt được quan tâm, ấm áp mỉm cười: "Vừa vặn."
Tưởng Sơ Huyền không nói thêm nữa, khởi động xe chạy đi.
Khu cắm trại nằm ở ngoài rìa Ninh Thành, giáp ranh với một huyện nhỏ, đường xá tương đối hẹp và khó đi, có một khúc đường còn đặc biệt gập ghềnh, hai người ngồi ở trên xe cũng khó thoát được một phen xóc nảy.
Lúc bánh xe vô ý lăn qua một cái ổ gà khá lớn, thân xe chợt nghiêng, Tưởng Sơ Huyền lại phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức vươn tay phải ra chắn ở trước người Tống Vịnh Nguyệt, giữ cho cô vững vàng ngồi ở trên ghế.
Tưởng Sơ Huyền: "Xin lỗi."
Tống Vịnh Nguyệt cuống quýt xua tay, nói không sao, đôi má lại lộ ra vệt hồng khó phát hiện..