Tống Vịnh Nguyệt nhìn dòng tin nhắn ngạo nghễ kia, khẽ cắn môi nhỏ.
Tâm tư người đàn ông này thực sự quá mức sâu kín, hơn hẳn tất cả những người mà cô đã từng gặp qua trong đời.
Điều đó khiến hắn vô tình trở nên cực kỳ thu hút và tràn đầy mị lực.
Ai có thể kháng cự lại được một người như vậy, đối với mình để tâm quan sát, dù chỉ qua vài lần gặp gỡ mà đã có thể nắm bắt được từng thói quen cho đến sở thích vụt vặt.
Tống Vịnh Nguyệt siết siết bàn tay đang cầm điện thoại, đầu ngón tay tựa như có lửa đốt mà run rẩy chạm vào màn hình, nhanh chóng gửi tin nhắn qua cho hắn:
"Cái này tôi không đoán ra được.
Nhưng rất cảm ơn anh vì món quà, hẹn gặp lại vào chiều nay nhé.
"
Văn Kỳ ngồi ở một bên nhìn cô, không khỏi cười tủm tỉm:
"Chai nước hoa này khó tìm cỡ nào cậu cũng biết rồi đó.
Thật là ngưỡng mộ cậu quá đi mất, tuy chỉ là liên hôn, nhưng anh ta đối với cậu cũng quá dịu dàng rồi.
"
Tống Vịnh Nguyệt cũng không thể phản bác gì được lời này của Văn Kỳ, chỉ rũ mắt cười trừ.
Vỏn vẹn chưa đầy một tháng quen biết, người đàn ông này lại luôn đối với cô chu đáo đến mức khiến người mềm tim.
Nếu không phải tự mình biết rõ bản thân có mấy cân phân lượng, cô hẳn sẽ phải nghi ngờ, Tưởng Sơ Huyền là đối với cô vừa gặp đã yêu.
Chẳng qua Tống Vịnh Nguyệt cảm động thì cảm động, nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức tự mình đa tình.
Tưởng Sơ Huyền tốt với cô, có thể lý giải đó là bản chất thân sĩ của chính con người hắn, hoặc giả là hắn đã nảy sinh một chút cảm giác hứng thú với cô đi chăng nữa, thì cô cũng không thể vì được người ta cho nếm vài phần ngon ngọt đã liền vội vàng tự mình đề cao bản thân.
Cùng hắn ký kết hợp đồng, có thể là Tống Vịnh Nguyệt, cũng có thể là bất kì ai khác.
Cô chẳng qua là vừa đúng lúc xuất hiện trong vô số sự lựa chọn của Tưởng Sơ Huyền, rồi thuận lý thành chương trở thành người vợ trên danh nghĩa của hắn.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Tống Vịnh Nguyệt lý trí nghĩ: Có thể kết mối hôn nhân hợp đồng với một người tốt như Tưởng Sơ Huyền đã là may mắn lớn nhất của cuộc đời cô, cô tuyệt đối không nên ảo tưởng quá phận.
"Không nói chuyện này nữa, tớ báo với cậu một tin, tớ thông qua buổi thử vai của đạo diễn Tiêu rồi!"
Tống Vịnh Nguyệt vừa đem hộp quà cẩn thận đóng lại, vừa vui vẻ nói.
Văn Kỳ lập tức hoan hô: "Tớ biết cậu làm mà, chúc mừng nha.
"
Tống Vịnh Nguyệt cong cong khóe môi: "Là nhờ cậu giúp tớ xin được một suất thử vai, cảm ơn cậu, Văn Kỳ.
"
"Uầy, ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ.
" Văn Kỳ xua tay, "Lại nói, bao giờ thì phim bắt đầu ghi hình?"
"Tháng 6, tớ nghe nói, nếu không có gì ngoài ý muốn thì phim sẽ được khởi chiếu vào dịp Giáng Sinh.
"
"Cũng lâu nhỉ?"
"Ừm, tớ rất khẩn trương.
" Tống Vịnh Nguyệt nghĩ đến vai diễn là một cô bé mắc bệnh trầm cảm, trong lòng có hơi lo lắng.
Văn Kỳ động viên: "Từ đây đến ngày vào đoàn, cố gắng trau dồi càng nhiều càng tốt, sau đó chỉ cần tin tưởng ở bản thân cậu là được.
"
"Ừm.
" Tống Vịnh Nguyệt gật đầu cười.
Gần bốn giờ chiều, bầu trời xanh trong vắt, vạn dặm không có một gợn mây.
Tống Vịnh Nguyệt bắt xe đến nơi tổ chức hôn lễ của Tống Thanh Liên, đó là một địa phương cảnh sắc tươi đẹp, được mệnh danh là một trong ba nơi cắm trại đắt giá nhất Ninh thành, nằm ở vùng ngoại ô thành phố.
Đến nơi rồi, Tống Vịnh Nguyệt mới biết, vì để hôn lễ thế kỷ này càng thêm trọn vẹn, nhà họ Cố đã chi tiền bao cả một khu vực cắm trại rộng lớn, bắt đầu từ cổng chính dần vào bên trong, nơi nơi đều được trang trí bằng vô số hoa hồng tươi đẹp.
Cô chợt nhớ đến nửa tháng trước, vào lễ đính hôn của hai người họ, Cố Lan cũng từng vì Tống Thanh Liên mà chuẩn bị thật nhiều hoa hồng, ấy vậy mà so với lần này thì vẫn thua kém rất xa.
Khi ấy Tống Vịnh Nguyệt còn đang chạy vặt trong một đoàn phim, liền mượn cớ rằng bận việc nên không đến dự, kỳ thật lại là trốn tránh, ý định tự mình lừa mình, mắt không thấy tim liền không đau.
Nhưng hôm nay lấy một tâm thế mới mà đối mặt, Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy việc phải chứng kiến người trong lòng của mình kết hôn cũng chẳng đáng sợ đến nỗi nào.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi tiến thẳng vào trung tâm buổi tiệc.
Bởi vì thời gian vẫn còn khá sớm, khách khứa còn chưa có mặt đông đủ, chỉ có những người là bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể đến tương đối sớm, đang đứng thành vòng huyên náo trò chuyện.
Tống Vịnh Nguyệt đưa mắt, bắt gặp thân ảnh của Cố Lan ở cạnh quầy rượu ngoài trời.
Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục tối màu tuy rằng đơn giản nhưng lại cực kỳ sang trọng, kính gọng vàng quen thuộc vẫn treo trên sống mũi thẳng tắp, mái tóc được tỉ mỉ tạo kiểu, vuốt ngược ra sau, trông nhã nhặn lại có thêm vài phần cao quý.
Cố Lan cũng nhìn thấy cô, hơi hơi mỉm cười rồi sải chân bước đến.
"Cậu đến rồi.
"
Tống Vịnh Nguyệt nhẹ cười: "Chúc mừng.
"
"Cảm ơn cậu.
" Cố Lan nhàn nhạt giọng đáp, sau đó chỉ tay về hướng một biệt thự ven hồ, "Thanh Liên đang ở trong đấy chuẩn bị, cậu có thể đến đó.
"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu: "Tớ qua đấy một lát.
"
"Được.
"
Tống Vịnh Nguyệt chân trước vừa đi, chân sau đám bạn bè trong giới thượng lưu của Cố Lan và Tống Thanh Liên đã kéo đến.
"Cố Lan, tớ xem chừng, người ta còn chưa chết tâm với cậu, nhỉ?"
"Haha, yêu đơn phương lâu như vậy, hôm nay hẳn là miệng cười chúc phúc nhưng trong lòng thì đổ máu đi.
"
Cố Lan hơi nhíu chân mày, xoay đầu nhìn nhóm bạn vẫn đang cười đùa, giọng nói vốn đã đạm mạc lại càng lạnh thêm mấy phần.
"Chuyện này đã qua lâu vậy rồi, người trong cuộc là tôi đã không nói đến, các cậu vì sao luôn thích lấy nó ra làm cái cớ để châm biếm cậu ấy?"
Nhóm cậu ấm cô chiêu nghe thấy Cố Lan nói vậy thì đều có chút sượng sùng.
Trong vòng xã giao của bọn họ từ lâu đã hình thành một điều luật bất thành văn: tuyệt đối không thể nói xấu Tống Vịnh Nguyệt trước mặt Cố Lan.
Dù sao thì người chán ghét cô cũng không phải là anh, mà là chính bọn họ.
Lúc này lỡ lời thốt ra, không ngờ liền bị Cố Lan lạnh mặt.
Cố Lan cũng không thực sự muốn làm khó bạn bè của mình, liền tự động đem đề tài dời đi.
Mọi người cũng phối hợp nhận lấy bậc thang này, thoắt cái đã sôi nổi bàn về một số chuyện thú vị ở Ninh thành trong thời gian qua.
Ví dụ như, vị thái tử gia nào đó suốt mấy năm nay đều lang bạt ở nước ngoài, tháng trước lại đột nhiên quay về, hiện tại còn rất phách lối mà một mình một cõi, toàn quyền quản lý công ti con Tưởng Vọng.
Ở đây ngoại trừ Cố Lan đã sớm cùng với người nhà chia nhau gánh vác Cố thị là có thể miễn cưỡng so sánh với Tưởng Sơ Huyền, đám cậu ấm cô chiêu còn lại đều đồng dạng chỉ là bùn nhão, không thể thành rường thành cột, chỉ biết ăn bám gia đình.
Tuy rằng mọi người đều cùng là con cháu thế gia, nhưng Tưởng Sơ Huyền xuất thân cao hơn một bậc, tính tình lại càng khó chung sống, từ xưa vốn đã khinh thường xã giao cùng với bọn họ, chỉ có đối với Cố Lan mới có vài phần nể mặt.
"Nghe nói anh ta quay về nước chính là để kết hôn, cũng không biết có thật hay không.
"
"Đối tượng là ai?"
"Không biết, hỏi Trần Kỳ cậu ta cũng không chịu nói.
"
Một người trong số đó hừ lạnh:
"Đừng thấy bình thường Trần Kỳ vẫn hay chơi bời cùng với chúng ta, kỳ thật đối với cậu ấy, chỉ có Tưởng Sơ Huyền mới là anh em chân chính, trung thành đến nỗi không biết rốt cuộc là bạn bè, hay là chủ tớ nữa.
"
Cố Lan nhăn mày, không khỏi cảm thấy lời này nói quá khó nghe, vừa mới định nhắc nhở người bạn này giữ mồm giữ miệng, lại bị một tiếng cười cực kỳ ngạo mạn cắt ngang.
Mọi người nghe thấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông diện mạo vô cùng xuất chúng khoan thai đi tới.
Người đi trước một bước mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rực rỡ, rất thiếu đứng đắn mà tháo bỏ ba cúc trên cùng, để lộ ra phần cơ ngực căng tràn đầy nam tính.
Tiếng cười ban nãy chính là từ người đàn ông này phát ra.
Hắn hơi nheo lại đôi mắt hồ ly, khóe môi nhếch lên, trông có vẻ rất gợi đòn:
"Mấy người đang tò mò không biết tôi và cậu ta là bạn bè hay là chủ tớ hả? Để tôi trả lời cho biết nhé, tôi là chủ, chó Tưởng là t! "
Lời còn chưa dứt, Tưởng Sơ Huyền đi ở phía sau đã trực tiếp nhấc chân đạp Trần Kỳ cút sang một bên: "Lăn.
"
Trần Kỳ cười ha hả, cũng không để ý mà vươn tay phủi phủi dấu giày dính trên quần mình.
Tưởng Sơ Huyền nhướn mày quét mắt quanh một vòng, ngữ điệu thả nhẹ:
"Vốn là định vài ngày nữa mới phát thiệp mời, nhưng mọi người đã biểu thị háo hức chờ mong như vậy, tôi đành phải mời miệng trước, đầu tuần sau tôi sẽ kết hôn, thời gian cùng địa điểm cụ thể đến lúc nhận được thiệp rồi thì các cậu tự xem là biết.
"
Mọi người: !
Con mắt nào của anh trông thấy chúng tôi háo hức chờ mong hả?
"Còn về đối tượng kết hôn của tôi ấy à?" Tưởng Sơ Huyền cười cười, đáy mắt nhuộm đầy ôn nhu, "Tống Vịnh Nguyệt.
Đối tượng kết hôn của tôi chính là em ấy.
"
Tựa như sét đánh ngang tai, mọi người đều ăn ý câm lặng, cảm thấy thật là khó lòng tin nổi.
Rốt cuộc thì Tống Vịnh Nguyệt là từ khi nào mà đã móc nối được với thái tử gia?
Cố Lan ngược lại không có phản ứng gì lớn, chỉ hơi mỉm cười, thấp giọng nói: "Chúc mừng anh.
"
Tưởng Sơ Huyền cũng nhếch môi cười, đáp lại:
"Cảm ơn, tôi cũng chúc cậu hôn nhân mỹ mãn.
".