Trước mắt chuyện hai người ly hôn, đám người dì Lưu cũng không rõ ràng lắm.
Gần đây Cố Từ Dư không ở bên này, tất cả mọi người còn tưởng rằng là hai vợ chồng đang cãi nhau, sau đó phu nhân giận dỗi dọn về nhà mẹ đẻ ở.
Kết quả lại đột nhiên thấy Cố Từ Dư từ trên lầu đi xuống, dì Lưu có vẻ vui sướng dị thường.
“Chào buổi sáng dì Lưu.” Cố Từ Dư lễ phép chào hỏi.
“Phu nhân, rốt cuộc cô đã trở lại.” Vẻ mặt dì Lưu vui mừng.
“Phu nhân, cô không biết đâu, trong thời gian cô vắng nhà, ngày nào ông chủ cũng vào phòng cô ngồi một chút, ngày nghỉ có khi còn ngồi cả buổi chiều.” Dì Lưu cứ luyên thuyên mãi.
“Vợ chồng nào có giận nhau được quá một đêm, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là tốt rồi, nếu không chờ đến lúc thật sự chia ly, đến lúc đó hối hận thì cũng muộn rồi.”
Dì Lưu cũng xem như là người già trong nhà, bà ấy đã chăm sóc Nguyên Lạc Sâm từ khi còn nhỏ, cho nên có một số việc cũng sẽ không bởi vì có cố kỵ gì mà không tiện mở miệng.
Dù sao cũng đã bắt đầu chăm sóc Nguyên Lạc Sâm và Nguyên Lâm từ nhỏ, quả thật trong lòng cũng xem bọn họ như con đẻ. Vốn dĩ ngay từ đầu bà ấy cũng không ưa Cố Từ Dư, ai lại không muốn con mình tìm được người tôn trọng, yêu thương nhau chứ, dù sao cũng phải sống cả đời mà.
Lúc đầu dì Lưu đúng là không thể nhìn nổi thái độ của Cố Từ Dư, nhưng cũng không có quyền nói gì. Nhưng sau đó, thấy Cố Từ Dư dần dần tốt lên, cũng thật tâm thật ý tiếp nhận cô gái này.
Cho nên nhìn thấy tình cảnh của hai người bây giờ, dì Lưu thật sự nhịn không được, nói một câu như vậy.
Cố Từ Dư nghe lời này, ngẩn người.
Cô thật sự không ngờ Nguyên Lạc Sâm lại làm như vậy.
Anh có ý gì...
Người đàn ông kia cũng sẽ vì cô rời đi mà cảm thấy không nỡ và
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.