Sau khi ăn sáng xong, Cố Từ Dư định đến công ty xem thử.

Sau khi nói chuyện với dì Lâm và Nguyên Lâm, Cố Từ Dư thu dọn đồ đạc vừa định ra ngoài thì đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

“Đi thôi, tôi đưa cô đi.” Nguyên Lạc Sâm ngồi ở ghế sau, vẻ mặt kiên nhẫn chờ đợi.

Cố Từ Dư chần chờ đánh giá anh một lát, nghĩ đến màn thăm hỏi thân mật lúc sáng, cô cảm thấy người này… Có chút quá tự nhiên rồi!

Tối qua đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, thật là!

Phải nói không hổ là người có thể nắm giữ tập đoàn Nguyên thị? Loại tâm trạng này người bình thường chắc chắn không thể sánh bằng.

Cố Từ Dư bước tới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Lạc Sâm.

Vừa mới ngồi xuống, một chai sữa nóng hầm hập đã đặt vào trong tay cô.

Cố Từ Dư có chút mơ hồ nhìn sang. Nguyên Lạc Sâm lẳng lặng nhìn văn kiện trong tay, cũng không quay đầu lại.

“Cầm đi, tốt cho dạ dày.”

“...” Cố Từ Dư nghe nói như thế cũng không biết nên phản biện gì.

Đoán chừng là buổi sáng phát hiện cô ăn quá ít, nhưng mà…

Cố Từ Dư lẳng lặng nhìn chằm chằm bình sữa trong tay, tự hỏi liệu cô có nên nói lời này hay không.

Dù sao thì cho tới nay, người không ăn cơm đúng giờ, người thường xuyên đau dạ dày là anh mới đúng.

Cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ thân cốc, dường như nội tâm cũng đều ấm cả lên. Cố Từ Dư nhìn Nguyên Lạc Sâm: “Cảm ơn vì cái này, nhưng thật ra, tôi cảm thấy anh cần cái này hơn.”

Cố Từ Dư lắc lư ly sữa trước mặt anh.

“Hả?” Nuyên Lạc Sâm ngẩng đầu.

“Bắt đầu từ ngày mai, để đáp trả thì tôi sẽ tiếp tục làm cơm hộp cho anh.” Cố Từ Dư quyết định.

Thật ra, chuyện của Chu Càn coi như cô nợ Nguyên Lạc Sâm một phần ân tình, tuy rằng người này có vẻ không có ý tứ gì khác, việc nào ra việc đó, cô sẽ xử lý tốt chuyện này.

Trước khi thỏa thuận kết thúc, Cố Từ Dư định nhân cơ hội này để loại bỏ thói quen xấu không ăn đúng giờ của Nguyên Lạc Sâm, trong cốt truyện, đây sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn cho kẻ ác trong tương lai.

Xe đúng giờ chạy đến dưới tầng tòa nhà công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư xuống xe, cô vừa định rời đi đã bị người phía sau gọi lại: “Cố Từ Dư.”

“Ơi, làm sao vậy?” Cố Từ Dư nhìn túi xách và điện thoại di động trong tay, xác định mình không để quên thứ gì trên xe.

“Tan tầm chờ tôi tới đón cô.”

“Ờ…”

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Nguyên Lạc Sâm đóng cửa sổ xe, nghênh ngang rời đi.

Cố Từ Dư đứng nguyên tại chỗ, xâu chuỗi lại những việc này một lần nữa, sau đó tùy ý ném ý nghĩ này ra sa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play