Trên trán người quản lý đổ đầy mồ hôi, quay đầu nhìn về phía Hạ An Dịch.

Sắc mặt Hạ An Dịch lạnh lùng nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét người phụ nữ kia.

“Nhanh lên, nói mấy câu cũng không mất mấy miếng thịt của cậu. Lúc trước không phải cậu đang đợi đến lúc trả lương sao, nhanh chóng giải quyết xong chuyện này đi, chút nữa cho cậu tan làm sớm!” Quản lý nhỏ giọng nói.

Anh ta nói không sai, đáng lẽ tiền viện phí của mẹ Hạ An Dịch phải được thanh toán từ trước nhưng vì chưa đến giờ, chưa đến lúc lấy lương nên phải đợi đến tối nay.

Kỳ thật anh ta rất thích sinh viên Hạ An Dịch này, khí chất và ngoại hình thượng thừa, cũng có tài năng về âm nhạc, trong khoảng thời gian này anh ấy đã thu hút được số lượng lớn khách hàng cho quán. Nhưng tổng giám đốc Ngô này... Nếu để cho Tiểu Hạ đắc tội với bà ta, đến lúc đó sẽ không biết xảy ra chuyện gì.

Hạ An Dịch bị quản lý kéo đi, trong mắt anh ta hiện lên một tia không cam lòng cùng hận ý, giãy giụa rồi nhanh chóng nắm chặt nắm đấm.

Anh ta cần số tiền đó, cho dù anh ta ghê tởm người phụ nữ kia đến đâu cũng sẽ cúi đầu nói lời xin lỗi với bà ta. Ngay lúc Hạ An Dịch cắn răng, đang định mở miệng thì một âm thanh trong trẻo vang lên trực tiếp phá vỡ bầu không khí trì trệ này.

“Dừng lại!”

Ở trong đầu, Cố Từ Dư đang thương lượng gì đó với hệ thống, nghe thấy giọng nói này, ánh mắt của cô lập tức ngẩng lên nhìn theo.

Một nữ sinh ăn mặc mộc mạc xuất hiện ở tầm mắt mọi người, cô ta dường như có một loại năng lượng hoàn toàn không chịu khuất phục.

Cố Từ Dư: Loại hào quang ngay lập tức có thể thu hút ánh mắt của mọi người, nhân vật chắc là nữ chính rồi.

Hệ thống: Đúng vậy.

Thậm chí trong lòng Cố Từ Dư còn huýt sáo.

Hệ thống kiên định dội gáo nước lạnh vào người cô: Cho nên chút nữa cô sẽ ra sân, đừng quên cô là bia đỡ đạn phải đi giúp đỡ, nếu bước đầu tiên cô để cho nữ chính và nam phụ đứng cùng một tuyến, đến lúc đó cô đừng có khóc.

Cố Từ Dư chẳng ừ hử gì cả, hào hứng tiếp tục quan sát diễn biến trên sân khấu, thậm chí có chút hăng hái trò chuyện với tiểu nam sinh Từ Ân thành ở bên cạnh.

“Có phải cô gái này rất đẹp hay không?”

“Em cảm thấy chị Từ Dư hấp dẫn hơn nhiều!”

Tưởng tượng không nói nên lời, Cố Từ Dư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Ân Thành, chỉ thấy mặt cậu ấy đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn cô.

Cố Từ Dư: “...”

Có chắc là không đeo bộ lọc người hâm mộ nào không đấy?

Lúc trước cô đã nhìn qua trên di động, mặt nguyên chủ trang điểm đậm theo phong cách kỳ kỳ quái quái, có chắc là đẹp không?

Không có ai quân tâm đến điều này, Cố Từ Dư lại nhìn về phía sân khấu.

Nữ chính cũng chính là Lâm Thụy Lạp, lúc này cô ta bước hai ba bước lên trên sân khấu, đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, dừng lại trước mặt tổng giám đốc Ngô và dạy dỗ bà ta.

“Nếu cậu ấy không muốn thì bà cũng không thể tùy tiện ép buộc, dưa hái xanh sẽ không ngọt.

Cố từ Dư vỗ vỗ cổ tay.

Nói hay lắm!

Vị tổng giám đốc Ngô kia lại bị mất mặt một lần nữa, một tay chỉ vào mặt Lâm Thụy Lam, mắng chửi: "Nhóc con này, cô đến từ đâu, tại sao tôi phải nói cho cô biết tôi muốn làm gì? Tôi nhìn trúng tên nhóc này thì đó là vinh hạnh của cậu ta.”

Nói xong, bà ta nhìn về phía quản lý ở bên cạnh.

“Quản lý Vương, đây là cách các người tiếp đãi khách sao? Cậu cũng đừng quên cho dù có là ông chủ của các người ở đây, anh ta cũng không dám để tôi nhăn mặt!”

“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc Ngô mong bà bớt giận, có lẽ là cô gái này uống nhiều quá, để tôi bảo bạn của cô ta đưa cô ta đi.”

Rất nhanh, mấy nữ sinh đi cùng Lâm Thụy Lạp lúc trước có chút run rẩy chạy đến, muốn đưa cô ta đi, bọn họ cũng là những sinh viên đại học muốn đến Thanh Diệp để thư giãn, nhìn thấy các khía cạnh của xã hội. Lúc này gặp phải chuyện như vậy, bọn họ cũng hoang mang lo sợ, muốn nhanh chóng đi về.

“Thụy Lạp, chúng ta về trước đi, lúc này dì đã đi kiểm tra phòng ngủ rồi.”

Lâm Thụy Lạp hất tay cô gái kia ra, vẻ mặt khiếp sợ rồi lại thất vọng nhìn cô ta: "Các cậu cứ nhìn cậu ấy bị sỉ nhục như vậy sao? Các cậu không muốn lo chuyện này thì tớ lo!”

Vẫn là vẻ mặt tức giận bất bình như cũ, nhìn thấy tất cả mọi người trong quán lạnh lùng như vậy, Lâm Thụy Lạp tức đến mức run người, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Hạ An Dịch.

"Tôi vốn tưởng rằng nơi này tốt, không ngờ cả quản lý và khách hàng đều lạnh lùng như vậy, mặc kệ nơi này, chúng ta đi!”

Nói xong, cô ta muốn đưa Hạ An Dịch rời đi.

Quản lý đứng bên cạnh cũng sợ ngây người.

Nhóc con tự cho mình là đúng này từ đâu ra vậy, đừng nói sau khi chọc giận tổng giám đốc Ngô sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại Tiểu Hạ vẫn đang chờ anh ta phát lương để đi đóng tiền viện phí cho mẹ.

Cố Từ Dư vốn đang hóng chuyện cũng bị dọa sợ.

A... Cái này... Nữ chính đang làm gì vậy?

Hành động này của cô ta thực sự nằm ngoài dự đoán của Cố Từ Dư. Bởi vì cô đã tránh được nội dung cốt truyện tự tìm đường chết từ trước nên nội dung cốt truyện hiện tại đã thay đổi, Cố Từ Dư không rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng bây giờ... Tình huống hiện tại là nữ chính Lâm Thụy Lạp vẫn chưa được nhận lại về nhà họ Lâm, là một sinh viên đại học xuất thân từ một gia đình nghèo khó, hẳn là cô ta cũng chẳng có dư tiền để giúp đỡ Hạ An Dịch đóng tiền viện phí cho mẹ.

Tuy nhiên, cứ kéo đối phương rời đi mà không nhận được lương như vậy liệu có ổn không?

Lâm Thụy Lạp tất nhiên không biết hành động của mình lúc này ở trong mắt người khác có gì đó không ổn, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy mình hẳn là nên cứu nam sinh này.

Lúc này, Hạ An Dịch bị giữ chặt cũng nhíu mày.

Ngay lúc tình cảnh đang trong thế giằng co, một giọng nói có chút không đứng đứng đột nhiên xuyên qua bầu không khí quỷ dị và kỳ lạ này.

"Nhìn từ xa đã thấy quen mắt nhưng tôi vẫn đang thắc mắc đó là ai. Đây không phải là tổng giám đốc Ngô sao?”

Giọng của Cố Từ Dư không lớn nhưng khí chất không tầm thường, cô từ từ bước lên trên sân khấu, thần thái bình tĩnh trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngay khi cô bước lên sân khấu, mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán gì đó.

“Đây không phải là Cố tam tiểu thư sao sao? Sao đêm hôm khuya khoắt lại đến quán bar?”

“Nghe nói gần đây cô ta đã phải lòng một chàng trai trong quán bar. Chẳng lẽ là người này sao?"

"Phía sau cô ta chẳng phải có một nam sinh khác sao? Không hổ là Cố tam tiểu thư nhỉ?"

"Lợi hại lợi hại, nghèo khó vẫn giới hạn trí tưởng tượng của tôi."

"..."

Cố Từ Dư không biết rõ những người bên dưới bàn tán như thế nào.

Dùng hai ba bước đi đến, cô trực tiếp đứng trước mặt Hạ An Dịch, đẩy bà cô bên cạnh sang một bên mà không tốn chút sức nào.

Đang lúc mọi người có chút mơ hồ, cô lướt qua Lâm Thụy Lạp đang cảnh giác, thuận tay giơ lên chạm vào mặt Hạ An Dịch một cái.

“Người đàn ông này quả thật là không có điểm nào để chê.” Động tác của Cố Từ Dư uyển chuyển đến mức thậm chí cả Hạ An Dịch cũng không phản ứng kịp.

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, Cố Từ Dư quay lại nhìn sang nói một cách mơ hồ: "Chỉ có điều, tôi cảm thấy vẫn không thể so được với người kia của tổng giám đốc Ngô.”

Ngô Lệ và chồng bà ta điều hành chung một công ty, trong lòng hai người đều có bí mật nhỏ dù chưa từng công khai, hai người họ cũng muốn giữ thể diện nên không muốn quá mất mặt.

Lần này, cũng không biết là do nội dung cốt truyện ảnh hưởng quá lớn hay là do lòng Ngô Lệ này thật sự bị quỷ ám, bà ta chỉ dám trêu đùa trai trẻ trước sự chứng kiến của mọi người.

Cái này nếu để cho chồng của Ngô Lệ biết được, nhất định sẽ không để bà ta sống yên ổn.

Do nguyên chủ và Ngô Lệ này đều thích chơi đùa, hai người ra vào chỗ này cũng không kém nhau bao nhiêu, Cố Từ Dư tình cờ tìm được tin tức này trong ký ức của nguyên chủ.

Ngô Lệ bị đâm trúng chỗ hiểm, lúc này bà ta hoàn toàn tỉnh rượu.

Bà ta nhìn chằm chằm vào Cố Từ Dư, hai mắt bốc hỏa. Nhưng lại ngại Cố Từ Dư là người nhà họ Cố, lại kết hôn với Nguyên Lạc Sâm, người khác vẫn không dám công khai làm gì cô, cho nên bà ta hung hăng liếc nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.

“Cố Từ Dư, cô chờ đó cho tôi!”

Quản lý vội kêu người tiễn bà ta.

Trên sân khấu đã sắp xếp người biểu diễn, sau khi náo nhiệt kết thúc, cũng không có nhiều người chú ý đến bên này.

Cố Từ Dư nhìn Hạ An Dịch ở bên cạnh, không biết anh ta đang suy nghĩ gì, rồi lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt chán ghét không biết lý do của nữ chính Lâm Thụy Lạp, khẽ cười trào phúng.

Cố Từ Dư không quan tâm thái độ của cô ta, thậm chí cô còn không thèm nhướng mi một cái. Hạ An Dịch nhìn thẳng vào cô, thậm chí cảm giác được hành động không nghiêm túc vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta.

Nhưng lần này, người phụ nữ này thật sự cứu mình. Ánh mắt Hạ An Dịch phức tạp nhìn Cố Từ Dư, ngay lúc anh ta hơi nhíu mày đang định mở miệng thì nam sinh bên cạnh Cố Từ Dư cũng đi theo nói.

"Chị Từ Dư, lần trước khi chị tỏ tình tên này đã từ chối chị như vậy rồi, tại sao chị vẫn không hết hy vọng!” Từ Ân Thành nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Hạ An Dịch giống như một con sói con.

Cố Từ Dư thở hổn hển kinh ngạc.

Hệ thống trong đầu không ngại xem náo nhiệt, "Oa ~" lên một tiếng.

Những người khác vừa rồi còn hơi thay đổi suy nghĩ về việc Cố Từ Dư cứu giúp, lúc này nghe nói như vậy bọn họ lại nhìn qua, ánh mắt của bọn họ lại biến thành khinh thường lần nữa.

Hóa ra ca sĩ vừa hát kia vừa thoát khỏi hang sói đã đụng trúng miệng hổ. So với tổng giám đốc Ngô vừa rồi, Cố tam tiểu thư đã kết hôn này còn mê chơi hơn.

Trong lòng mọi người chậc một tiếng.

Cố Từ Dư nhìn Từ Ân Thành, hận rằng rèn sắt không thành thép.

Tên nhóc này, không nói được thì đừng nói chuyện.

Nếu không nháy mắt cho Từ Ân Thành dừng lại, sớm muộn gì khuôn mặt của cô cũng bị cái miệng không giữ được của cậu ta hại chết.

Nội dung cốt truyện của nam phụ Hạ An Dịch đã được chỉnh sửa, có lẽ tiền viện phí của Hạ An Dịch cũng được giải quyết, tiếp theo sẽ không nói chuyện cô bị trói làm nữ phụ bia đỡ đạn nữa.

Không đợi Hạ An Dịch nói gì, Cố Từ Dư đạp giày cao gót lập tức quay người đi ra ngoài, Từ Ân Thành ở phía sau có chút đắc ý, kiêu ngạo liếc nhìn Hạ An Dịch, vội vàng sải bước theo sau cô.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play