"Ha, cậu nói những lời như thế không thấy buồn cười sao? Cậu cũng biết mệt sao? Dương Thiên Bác, cậu không nhìn xem thân phận mình là thế nào à?” Tần phu nhân nói.
Dương Thiên Bác nghe xong chỉ cười, mặc dù là những lời của bà chẳng khác gì cầm dao cứa vào tim anh vài đường nhưng anh cũng đã quen rồi, sớm cũng đoán được bà sẽ nói như thế mà thôi.
Dương Thiên Bác bỏ tay vào túi quần, anh đứng thẳng người quay lưng, dùng tay còn lại mở cửa sổ đầy bụi bám kia.
"Bà...vẫn như vậy nhỉ?".
“Bà vẫn không công nhận tôi?” Dương Thiên Bác xoay người lại hỏi.

“Trong mắt tôi Dương Thiên Bác cậu chẳng khác gì một sản
phẩm lỗi."
“Mà tôi vô tình tạo ra mà thôi, tôi vốn không công nhận cậu, cũng chẳng xem trọng cậu."
“Nhưng Dương Thiên Bác, đó là những thứ cậu phải chịu, cậu không có quyền lựa chọn cho bản thân cũng như có thể thoát khỏi sự sắp đặt của tôi đưa ra trước đó."
“Việc rút lui...!đừng nghĩ đến nó".
“Trừ phi Dương Thiên Bác không còn trên đời này" Tần phu nhân nói.
Thật là những lời nói làm người khác đau lòng mà.
Dương Thiên Bác ôm mặt cười lớn: "Tần phu nhân, bà thật biết làm người khác đau khổ đấy".
“Thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn chống đối tôi?”.
Nói xong bà đưa tay lên phất một cái, từ đằng sau Tần phu nhân có một đám người bước ra.

Dương Thiên Bác thấy bà đã chuẩn bị sẵn chỉ nhún vai một cái, đám người này ...từ lúc mới bước vào anh đã phát hiện ra rồi.
Làm sao những kẻ nghiệp dư như thế này có thể qua mắt anh chứ? Tần phu nhân này đúng là không hiểu ý anh chút nào, thật là làm người khác đau lòng quá đi.

Đã ở cạnh nhau bao năm như thế, Tần phu nhân chỉ biết ra lệnh cho Dương Thiên Bác này đi làm nhiệm vụ chứ chưa hề để mắt đến anh là người ra sao, làm việc như thế nào.
Dương Thiên Bác mỉm cười: "Bà chắc chưa?".
"Bọn họ sẽ đau đấy" Dương Thiên Bác có ý tốt nhắc nhở rồi nhìn đám người ở phía sau Tần phu nhân.

Bọn họ biết là ai, có chút sợ liền lùi một bước ra phía sau.
“Cậu nghĩ một mình mình có thể đấu lại họ sao?" Tần phu nhân có vẻ không hiểu ý anh nhắc nhở, còn ngẩng cao mặt khoanh tay nhìn anh đắc ý bảo.
Dương Thiên Bác cảm thấy càng lúc càng buồn cười, Tần phu nhân ơi là Tần phu nhân, cũng may là bà giữ tôi bên cạnh bà bao năm qua...
Nếu đổi lại là người khác e rằng cái mạng của bà không giữ vững đến giờ.
“Dương Thiên Bác...nếu cậu đã muốn tạo phản thì đừng nghĩ ngày hôm nay sẽ bước ra khỏi đây".
Dương Thiên Bác ngồi trên xe, anh nhìn vào gương, vết thương trên mặt đang chảy máu.

Dương Thiên Bác chặc lưỡi một cái rồi lấy chai nước cầm lên uống hết một hơi.
Ba mươi phút trước.
Dương Thiên Bác nhìn người đàn ông cuối cùng chưa bị anh hạ gục, tên đó trông có vẻ mới vào nghề, đứng phòng thủ với anh
nhưng tay chân không ngừng run rẩy.

Dương Thiên Bác bình tĩnh đi đến chỗ anh ta, vỗ vai một cái tên đó liền ngã nhào ra với đám người kia.

Tần phu nhân lúc này biết sợ rồi, bà thấy anh đang đi về phía mình liền lùi ra phía sau không ngừng.
Dương Thiên Bác rút trong túi ra một khẩu súng, áp thẳng đầu súng vào trán bà.
"Sao nào Tần phu nhân?".
“Sát thủ bà đào tạo bà thấy thân thủ thế nào?”.
“Mày...mày muốn gì?”Tần phu nhân lo sợ hỏi, bây giờ chỉ cần Dương Thiên Bác nổi điên lên nhất định sẽ bóp cò...khi đó tính mạng của bà chắc chắn cũng không còn giữ được nữa rồi.
“Ha? Bà không vui sao?”
“Tôi thân thủ giỏi thế kia mà” Nói rồi Dương Thiên Bác nhìn đám người bị mình hạ gục nằm lê lết dưới sàn kia, anh lại nhắc nhở tiếp.
"Lần này bà tìm người khả năng sao mà thấp kém thế?” Dương Thiên Bác hỏi.
“Đào tạo bọn họ tốt đi rồi hãy đưa họ ra trận”.
Dương Thiên Bác rút súng lại, anh bỏ vào túi rồi bình tĩnh rời khỏi căn nhà đó.

Tần phu nhân khiếp sợ nhìn anh, đúng thật là...bà đã tạo ra một con quái vật giết người không gớm tay rồi.
Đám người kia thì nhìn theo anh, bọn họ biết Dương Thiên Bác đã nương tay, nếu muốn anh hoàn toàn dư sức để giải quyết đám người bọn họ.
Gần mười người nhưng vẫn không đấu lại Dương Thiên Bác, đúng là một con người không nên động vào.

Cái danh Dương Thiên Bác trong giới vốn không phải để trưng bày.

Hôm nay được chứng kiến và trải nghiệm mới cho họ thấy rõ thế nào là thực lực, thế nào là một sát thủ thật sự.
Dương Thiên Bác lái xe đến chỗ Tần Chí Khương, anh đã nhắn tin cho Tần Chí Khương và hẹn gặp mặt.
Anh bước xuống xe, chỉnh lại quần áo.

Dù gì cũng đi gặp người quen nên lịch sự một chút.
Tần Chí Khương bước ra, phía sau là Dương Hi Văn.

Dương Hi Văn thì như chuông cảnh báo, thấy anh vừa xuất hiện liền giơ súng lên chỉ thẳng về phía anh.
Dương Thiên Bác lại rất bình tĩnh, anh đưa hai tay lên trời, có vẻ không phải đến gây chuyện hay hại người khác bị thương.
“Tôi không phải đến đây tìm hai người tính số" Dương Thiên Bác nói.
“Anh muốn gì?" Tần Chí Khương cau mày, sẵn tiện đưa tay ra hạ tay Dương Hi Văn xuống.
"Anh hai." Dương Hi Văn nhìn anh, người trước mắt chính là Dương Thiên Bác đó.
Anh ta không là người nên lơ là cảnh giác hoặc dễ dãi tin lời anh ta nói đâu!
"Anh tin cậu ta không đến tìm mình gây chuyện".
“Em nhìn vết thương trên mặt Dương Thiên Bác đi, có vẻ như đã gây sự với ai đó trước khi đến gặp hai chúng ta."
"Là do người mẹ thân yêu của cậu gây ra đấy" Dương Thiên Bắc dựa vào xe, lấy trong túi ra thuốc lá và bật lửa.
Làn khỏi hòa vào gió, Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khương: "Xém chút thì bị mẹ cậu lấy mạng không đến đây được rồi".
Tần Chí Khương đứng nhìn Dương Thiên Bác, anh ta không nói dối!
Dựa vào trực giác và quan sát của anh, anh có cảm giác rằng người đàn ông trước mắt đang muốn nói gì đó.
Có vẻ như là chuyện được giữ bí mật từ rất lâu rồi.
“Việc gì bà ấy lại muốn lấy mạng anh?”.
"Đừng nói Dương Thiên Bác anh muốn tạo phản với bà ấy?" Tần Chí Khương hỏi.
"Ha, không phải tạo phản".
"Chỉ là xin nghỉ việc thôi" Dương Thiên Bác nói.

“Tôi cũng cần kết hôn sinh con mà, đâu phải làm việc này mãi để mưu sinh sống đến cuối đời được?”.
“Ha, anh cũng biết rửa tay gác kiếm sao?” Dương Hi Văn lên tiếng hỏi, nghe như có vẻ mỉa mai Dương Thiên Bác.
"Dương Hi Văn cô nói vậy làm tôi đau lòng đó".
“Cũng từng là người trong nghề, cô còn không hiểu sao?” Dương Thiên Bác hỏi.
“Thì làm sao chứ? Vậy việc gì anh phải chọn đi theo Tần phu nhân?".
“Tôi chắc chắn có rất nhiều tổ chức muốn anh về đội họ, vậy tại sao anh cứ đi theo bà ấy trong suốt thời gian dài như vậy chứ?" Dương Hi Văn gặng hỏi.
Dương Thiên Bác nghe xong đứng lên, anh ném điếu thuốc xuống rồi dùng chân đạp lên nó.

Anh ngẩng cao đầu nhìn trời, mỉm cười đáp: "Là do bà ấy kiểm soát cuộc đời tôi".
“Từ bé đến lớn...tôi chỉ là sản phẩm lỗi bà ấy tạo ra, bà ấy hận tôi, bà ấy muốn dùng chính tay mình hủy hoại con người Dương Thiên Bác tôi".
“Tôi chính là một sản phẩm lỗi, một đứa trẻ không nên sinh ra và vốn chẳng được chào đón trên đời này".
Tần Chí Khương càng nghe càng không hiểu, anh nhăn mặt hỏi, dần dần mất kiên nhẫn rồi.
"Cuối cùng Dương Thiên Bác cậu có quan hệ gì với mẹ tôi hả?".

Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khương.

Đôi mắt hiện lên nỗi buồn, quan hệ gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play