Mộ Tần và Hi Văn về nước.

Về căn nhà mà cả ba sống chung giờ chỉ còn hai, cô đứng nhìn mọi thứ trong nhà rồi thở dài.

Ôi tình yêu, ôi tiếng gọi con tim ôi trời ôi là trời.
Mộ Tần bên này đã đi làm trở lại, mặc dù cuộc vui của anh đã bị gián đoạn và dừng lại giữa chừng nhưng giờ đây anh đã được ở cùng cô có không gian riêng tư nên thấy hạnh phúc và mãn nguyện hơn.

Nhưng cái anh lo là giờ chỉ còn một mình anh chăm sóc cô, tên Hứa Thành kia đã nhanh chân nhanh tay chạy theo tình yêu để tìm nữ nhân cho đời mình rồi.
Anh đứng dậy, quay đầu nhìn cửa sổ, có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng đành làm, anh lấy điện thoại ra gọi cho quản gia ở biệt thự Mộ gia.
Anh...muốn đưa cô về biệt thự sinh sống!
Tần Chí Khiêm biết cô đã về nên nhanh chóng tìm cớ sang chào hỏi nói chuyện, ông nhanh chóng làm bánh ngọt rồi đem cho cô, vì đã biết rõ sở thích của con gái mình nên Tần Chí Khiêm bỏ công bỏ sức học cách làm bánh và nấu ăn, ngày ngày đem đồ sang cho cô để có thể thấy Dương Hi Văn, thấy được nụ cười hạnh phúc của cô đối với mình.
Hôm nay cũng như thế, Tần Chí Khiêm vừa làm xong chân gà định đem sang cho cô thì cái lưng truyền đến cảm giác đau đớn.
Ông ngồi xuống sofa nhăn hết cả mặt, đúng là già cả rồi xương cốt cũng chẳng khỏe mạnh gì nữa, gần đây liên tục vận động mạnh và làm việc quá sức, cái thân già này sớm không trụ nổi nữa rồi.
Tần Chí Khương đi ra thấy ba mình ngồi đó anh cũng biết ông đang bị gì.

Anh đi đến đỡ ông đứng lên:" Ba vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi “.
“ Nhưng mà." Tần Chí Khiêm vẫn muốn đem đồ ăn qua cho cô, nhận được lời khen của Hi Văn với tay nghề của ông, còn nấu hợp khẩu vị của con bé nên ngày ngày ông đều thức khuya dậy sớm để tìm tòi công thức nấu ăn, tìm nguyên liệu thật tươi thật ngon để nấu cho cô ăn.

Tần Chí Khương thở dài, thế mà đứa con trai này chưa bao giờ được hưởng cái phúc, được nếm thử đồ ăn ba mình nấu là thế nào.

Anh đúng là đáng thương, chỉ vì là con trai lớn nên đã bị ba mình cho ra chuồng gà chơi rồi.
“ Ba để đó đi, lát nữa con sẽ đem qua cho con bé".
“ Còn giờ ba nên dưỡng sức để sáng mai còn đi chợ đi”.

Tần Chí Khương thành công để ba mình về phòng nằm nghỉ, anh cầm hộp chân gà ba mình đã làm và đóng gói kĩ càng trên bàn.

Cầm lên anh cảm thấy thật tủi thân cho số phận làm con của mình, cứ như là con ghẻ con rơi con rớt của ba Tần vậy ấy.
Tần Chí Khương sang nhà cô, đứng trước cửa hít thật sâu rồi bấm chuông.

Từ hôm cô trở về anh vẫn chưa lấy hết can đảm sang chào hỏi, cũng chưa tiếp xúc với cô lần nào.

Đây chính là lần đầu tiên, làm anh trai nhưng lần đầu gặp em gái thế này anh có chút căng thẳng.
Dương Hi Văn đi ra, cứ tưởng là bác Tần mọi ngày, nhưng nhìn thấy Tần Chí Khương thì bất ngờ.
“Anh là ai?” Dương Hi Văn hỏi, hàng xóm mới sao? Cô chưa thấy người đàn ông này bao giờ?
Tần Chí Khương thấy cô thì đầu óc rối bời cả lên, tay chân luống cuống đầu cũng không kịp nghĩ mình nên nói gì cho đúng cho hay.
“ Tôi là con trai bác ấy".
Nói xong rồi anh chỉ sang nhà bên cạnh, chính là nhà của Tần Chí Khiêm.
“ Ô, anh là con trai của bác Khiêm sao?”.
“ Đúng vậy, đúng vậy” Tần Chí Khương vội nói.

“ Xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh ở đây bao giờ nên có chút.".
“Không sao, cô không thấy cũng đúng, tôi rất bận nên toàn đi sớm về khuya ".
“ Hôm nay được ngày nghỉ, ba tôi lại bị đau lưng không sang đưa đồ cho cô được nên đã nhờ tôi đưa cho cô".
“ Đây là chân gà, ông ấy làm ngon lắm đấy".
Nói thế thôi chứ Tần Chí Khương cũng không biết nó ngon thật hay không, vì anh còn chưa được nếm thử bao giờ.

Căn bản Tần Chí Khiêm có cho anh động vào đâu, tâm tư của ông giờ đây chỉ để ở Dương Hi Văn mà thôi, luôn luôn suy nghĩ ngày ngày tìm cách nhận lại đứa con gái này.

Nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội tốt, chỉ biết dồn hết tình cảm vào mấy món ăn này.
Tần Chí Khiêm rất quyết tâm, ông bù đắp tình yêu thương của một người ba và gia đình cho cô vào món ăn.

Đêm đêm anh luôn nhìn thấy ông ở bếp nấu đi nấu lại, nấu đến khi nào món đó thành công và ăn được thì thôi, còn phải hợp khẩu vị của Dương Hi Văn nữa thì ông mới dừng lại.
Nhìn thấy ba mình cực lực như vậy, anh có chút chạnh lòng.

Chỉ vì gia đình mà lạc mất con gái suốt bao năm qua, anh không ghen tị, anh chỉ thấy thương cho ba mình và em gái mình.

Cũng do cuộc hôn nhân thương mại vớ vẩn mà khiến cha con chia xa suốt thời gian dài, Dương Hi Văn đến giờ có lẽ cũng không biết ba mẹ ruột mình là ai, dung mạo họ ra sao cũng không biết.
Dương Hi Văn nhận lấy, mấy ngày qua bác Khiêm luôn đem món ngon sang cho cô.

Nhận đồ của bác ấy hoài cô cũng rất ngại, nên cô đã...
“ Nếu anh là con trai của bác ấy thì vào nhà đi, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện “ Dương Hi Văn mỉm cười bảo.
Tần Chí Khương mắt liền sáng rực lên, cơ hội tốt đã đến việc gì anh phải từ chối chứ? Được ở gần và tiếp xúc với em gái như vậy mà.
“Được chứ, cô muốn nhờ tôi việc gì?”.
Tần Chí Khương đứng cắt hành tây, nước mắt cứ chảy đầm đìa làm cho Hi Văn ở cạnh không thể nhịn được cười.

Cô vốn định nấu bữa cơm nhỏ và đơn giản rồi mời ba của anh sang dùng cơm, thấy ông ở một mình, cũng lớn tuổi rồi lui thui lủi thủi một mình làm cô chạnh lòng, muốn mang lại cảm giác và bữa cơm gia đình cho bác ấy.
“ Nếu anh không cắt được để đó đi, để lát tôi làm tiếp cho" Dương Hi Văn nói.

Thấy anh khóc trong đau khổ thế này cô thấy tội quá, hình như đây là lần đầu tiên người đàn ông này đặt chân vào bếp rồi.

“ Không sao, tôi làm được" Làm sao anh có thể bỏ cuộc giữa chừng chỉ vì củ hành tây này chứ? Anh phải làm cho bằng được, không thể để em gái mình bị cay mắt bởi thứ này.
Dương Hi Văn thở dài, đúng là số cô toàn gặp những người đàn ông có tính ngoan cố, còn cố chấp, cố quá lại thành quá cố chứ có được gì đâu?
Bữa cơm đã xong rất nhanh hơn ngoài dự định của Hi Văn.

Cũng may có sự xuất hiện và giúp đỡ của Tần Chí Khương mà cô đã làm xong, với cái bụng bầu nên cô loay hoay cũng rất bất tiện.
Một mình đúng là làm không xuể việc.
“Anh gọi ba anh sang đây đi" Dương Hi Văn nói.
“ Được rồi" Tần Chí Khương còn hào hứng hơn cả cô, anh chạy về gọi ba.

Còn ở bên này Dương Hi Văn lấy điện thoại ra chụp lại bữa cơm trên bàn, trong lòng cảm thấy rất vui, gần đây có sự xuất hiện của Tần Chí Khiêm với sự quan tâm của ông đã làm con tim của cô thấy ấm áp hơn.

Ông cũng đã lớn tuổi, nhìn Tần Chí Khiêm cô có cảm giác mình đang nhìn thấy ba của mình trước mắt vậy.

Tuy chỉ là ảo tưởng của Hi Văn nhưng mà cô cũng thấy đủ rồi, như vậy là đủ mãn nguyện của cô rồi.

Đến giờ Dương Hi Văn cũng không muốn nghĩ đến chuyện tìm ba mẹ ruột mình nữa, nếu còn duyên chắc hẳn cô sẽ gặp lại họ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play