Cả hai chạy về nhà cùng lúc.

Hứa Thành vừa đẩy cửa thì Mộ Tần phía sau chen lên chạy vào, thấy trong nhà tối đen như mực, đèn đóm cũng không bật.

Hứa Thành sốt ruột bật đèn lên, Mộ Tần chạy vào phòng tìm Dương Hi Văn.
“ Hi Văn, Hi Văn “ Mộ Tần gọi tên cô.

Hứa Thành cũng đưa mắt nhìn xung quanh tìm Dương Hi Văn.
Cả hai tìm cô nhưng vẫn không thấy người đâu, Hứa Thành và Mộ Tần bắt đầu nhìn nhau.
Hai người lấy điện thoại ra, định gọi cho người đi tìm cô thì cửa nhà được đẩy ra, Dương Hi Văn xách túi to túi nhỏ đi vào.

“ Hai anh về rồi sao?” Cô hỏi.
Mộ Tần và Hứa Thành nhìn cô chăm chăm, Dương Hi Văn mím môi, cô vừa hỏi gì sai sao?
“ Hi Văn “ Cả hai đồng thanh gọi tên cô.
“Vâng".

Hi Văn lùi lại, hai anh làm cô thấy sợ quá, cuối cùng là làm sao vậy chứ?
“Em làm tôi lo chết đi được “ Hứa Thành và Mộ Tần đồng thanh nói lần hai.
Dương Hi Văn ngơ ra, thấy bộ mặt nghiêm túc của hai người đàn ông trước mặt liền bật cười.
“ Hai anh có cần làm quá vậy không? Em chỉ là ra ngoài đi dạo và mua ít đồ để nấu bữa tối cho hai người thôi mà"
“ Dù sao em cũng từng là sát thủ, không lẽ lại không tự bảo vệ được mình?” Dương Hi Văn nói.
Mộ Tần và Hứa Thành tiến đến gần cô, một người nắm lấy tay cô, một người thì xoa đầu cô,

“ Có chúng tôi ở đây, em không cần phải mạnh mẽ "
“Chúng tôi sẽ bảo vệ em".
Dương Hi Văn chống tay lên bàn, cô đưa mắt nhìn hai người đàn ông đang ở trong bếp.

Hứa Thành và Mộ Tần nhất quyết không cho cô vào phụ, cứ bắt cô ngồi ngoài đây chờ rồi dùng bữa thôi.

Hi Văn chỉ biết ngồi nhìn rồi thở dài, trông cô cứ như có hai bảo mẫu khó tính chăm sóc cho vậy.
Cuộc sống của ba hiện tại không biết sẽ kéo dài đến bao lâu đây, trước kia sống cùng Hứa Thành đã khó xử rồi, bây giờ lại có thêm Mộ Tần.

Cô thì mang thai con của Mộ Tần, Hi Văn cũng biết rõ chỉ cần một câu nói của cô thì Hứa Thành đồng ý đưa cô rời khỏi nơi đây, anh tình nguyện chăm sóc cho hai mẹ con cô cả đời mặc cho đây là đứa con ruột của Mộ Tần.
Thù hận của Mộ Tần và Hứa Thành năm xưa cô cũng chả biết là gì, nhưng trước mắt cô đã thấy họ buông bỏ được tất cả rồi.

Bỏ qua mọi thứ rồi bắt đầu lại, chỉ là tính tình hai người này không hợp nhau mấy, ở chung một chỗ chỉ có thể kiềm chế và nhẫn nhịn cho qua mà thôi, nếu không lại xảy ra ẩu đả sớm mà thôi.
Hứa Thành xoay người, thấy cô cứ nhìn chăm chăm anh và Mộ Tần thì hỏi:" Sao nào? Có phải đàn ông vào bếp rất đẹp trai không?".
Dương Hi Văn bĩu môi:" Từ khi nào anh lại tự tin thái quá như thế vậy?”.
“ Không đúng sao?” Hứa Thành nhún vai bảo.
Dương Hi Văn bật cười.

Mộ Tần lúc này quay lại, anh bảo:” Em nên cảm thấy may mắn khi mình là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của tôi đi"
“ Đúng đấy, Hứa Chính là em trai tôi còn chưa được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tôi đâu " Hứa Thành bảo tiếp.
Dương Hi Văn bất lực lắc đầu, được rồi cô thua, cô không nói lại hai anh cũng như tự tin thái quá như hai người này.
" Rồi, rồi coi như hai người thắng, được chưa?".
Bữa tối diễn ra trong êm ấm, Hi Văn ngồi thưởng thức hết những món ăn mà cả hai người kia nấu cho cô ăn.

Ăn xong thì Mộ Tần rửa bát, còn cô về phòng ngồi nghỉ ngơi trên giường.

Kéo hộc tủ ra, cô lấy cuốn sách rồi ngồi đọc.

Lâm Ưng tặng cô cuốn sách này lúc sáng, thời gian rảnh rỗi này để bớt suy nghĩ lung tung cô nên làm gì đó để giết thời gian cho qua ngày.

Cô sợ mang thai rồi tính khí bản thân sẽ thay đổi nhiều, lúc đó cô khó ở lại làm khổ Mộ Tần và Hứa Thành mà thôi.

Hi Văn đặt tay lên bụng mình, cô mỉm cười:" Con à, nhất định con sẽ hạnh phúc thôi".
Nếu như sinh con ra trong an toàn, cho dù mẹ có xảy ra chuyện gì, mẹ tin ba con sẽ thay mẹ chăm sóc con thật tốt.

Mặc dù Mộ Tần làm những chuyện không đúng với cô, nhưng cô tin anh nhất định sẽ làm một người cha có trách nhiệm, hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.
Ở ngoài, Hứa Thành đưa miếng chanh vào miệng, vị chua làm cho anh nhăn cả mặt.

Mộ Tần quay đầu thấy Hứa Thành khi không lại ăn chanh, anh hỏi:" Cậu bị ốm nghén à?”.

" Anh bớt nói nhảm đi" Hứa Thành đáp.
“ Tôi chỉ muốn thử xem vị chua đến như nào thôi, thời gian sau tôi lo lắng cho Hi Văn ốm nghén, nhất là thèm chua nên đặc biệt chú ý đến chuyện này " Hứa Thành bảo.
Mộ Tần ô lên, cậu ta nói cũng được.

Bây giờ thai nhi chỉ mới được một tháng nên chưa có gì thay đổi, về sau anh và Hứa Thành phải hết sức chú ý nhất cử nhất động và cảm xúc của Dương Hi Văn.
Khuya.

Hứa Thành lại sang phòng cô, anh biết Mộ Tần vừa rời khỏi đây.

Kéo ghế ngồi xuống, anh đưa tay vén tóc cô lên.
Dương Hi Văn bất ngờ mở mắt ra, Hứa Thành bị bắt quả tang tại trận liền giật mình.

Cô...chưa ngủ sao?
Hi Văn nắm lấy tay Hứa Thành, cô nhìn anh:" Anh vẫn chưa ngủ sao?".
“ Tôi biết mỗi đêm anh đều sang phòng tôi,tôi cảm nhận được mà "Hi Văn bình tĩnh nói.
“Yên tâm đi, Mộ Tần vừa về phòng rồi“ Dương Hi Văn nói tiếp.
“ Tôi xin lỗi, thời gian này thiệt thòi cho anh quá.

Tôi biết anh và Mộ Tần hòa hợp với nhau là chuyện không dễ dàng gì, vả lại sống chung một mái nhà lại càng khó hơn.

Anh lại vì tôi đồng ý chuyện này một cách dễ dàng như thế tôi cảm thấy rất có lỗi"
" Bản thân lại vô tích sự, chỉ biết làm cho anh và Mộ Tần ngày càng lo lắng.

Tôi cũng không biết làm sao để bớt gây phiền phức cho hai người, chỉ vì tôi mà cuộc sống của mọi người đảo lộn lên hết".
Hứa Thành đưa tay xoa đầu cô, anh bảo:" Cô không sai việc gì phải xin lỗi "
" Cái sai là chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi “ Hứa Thành bảo.
“ Hi Văn, chính tôi hủy hoại cuộc đời của cô nên bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô cả đời" .

“ Chỉ cần cô muốn tôi đều có thể đáp ứng hết " Hứa Thành bảo.
" Hứa Thành...".
“ Đừng yêu tôi nữa.

được không?” Hi Văn ngồi lên, cô nhìn anh rồi thẳng thừng nói.
Việc này cô đã muốn nói cho Hứa Thành từ rất lâu rồi, anh đừng vì cô mà phí phạm thời gian nữa.

Cô có gì để anh yêu chứ? Rốt cuộc hơn một năm sống chung với nhau người đàn ông này yêu cô vì cái gì? Lý do?
Hứa Thành chỉ cười, anh bảo" Đó là điều không thể "
“ Hứa Thành, anh mất rất nhiều thời gian vì tôi rồi.

Anh xứng có tình yêu mới xứng đáng với mình hơn, còn nữa..." Hứa Thành đặt ngón tay lên môi cô, anh ghé sát lại rồi nói:” Đừng nói nữa..."
“ Cho dù em nói gì tôi vẫn một lòng yêu em mà thôi".

Dương Hi Văn tròn xoe mắt nhìn anh, Hứa Thành xoay người đứng dậy rồi ra khỏi phòng để cô ngồi ngơ ngơ ngác ngác ở đó.

Mộ Tần ngồi ở phòng khách xem ti vi, từ nãy đến giờ anh giả vờ như không thấy Hứa Thành đi vào phòng cô cũng như giả điếc cố gắng không lắng nghe cuộc hội thoại của họ bên trong.

Anh và Hứa Thành bây giờ đều là đối thủ với nhau, như Hứa Thành bảo anh chỉ là cha đứa nhỏ trong bụng Hi Văn.

Nhưng tam giác tình yêu này người có quyền quyết định là Hi Văn, cô đưa ra lựa chọn thì người còn lại sẽ kết thúc tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play