Ngày hôm sau.
Tô Dược và Lưu Ly cùng nhau ra ngoài dùng bữa sáng.

Hứa Thành lúc này cũng đưa Dương Hi Văn ra ngoài, cả hai bước vào thang máy, cánh cửa vừa đóng lại thì Lưu Ly với Tô Dược tiến đến.
“ Chậm một bước rồi “ Lưu Ly nói.
“Đợi một chút thôi mà" Tô Dược bảo.
“ Là do anh lề mề đó, nếu không nhanh lên sẽ bị trễ đấy" Lưu Ly nhéo anh một cái rồi nói.

Đều do Tô Dược cứ ôm cô mãi không buông, định sẽ đi sớm cùng nhau ăn sáng cuối cùng giờ lại phải vội vã như này.
Tô Dược chỉ cười cười, anh muốn ôm cô lâu hơn một chút thôi mà.
“ Tại em khiến anh chết mê chết mệt đó".
Lưu Ly đưa tay đánh anh một cái." Chỉ được cái dẻo miệng thôi".
Hứa Thành và Dương Hi Văn ngồi vào xe, cả hai ra ngoài mua đồ, vì về nước gấp nên Dương Hi Văn cũng không mang theo nhiều đồ bên mình, đồ cần thiết cũng không có là bao.
Ở trên xe, cô chỉ nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài.
Đã lâu rồi mới được về đây, hít bầu không khí trong lành này cảm thấy thật dễ chịu.
“Đã đỡ hơn chưa?” Anh lên tiếng hỏi.
“ Hở?" Cô quay sang nhìn anh.

“ Còn đau bụng không?” Hứa Thành hỏi tiếp.
“À à, đã không sao rồi " Cô nói.

Đêm qua Hứa Thành lo lắng cho cô mà gần như thức trắng cả đêm, còn ngồi bên giường không ngừng xoa bụng cho cô.

Mặc cô cự tuyệt, anh vẫn ngồi im đó làm đến khi nào cô giảm đau thì thôi.
Hứa Thành nhìn cô, về nước đột ngột như vậy anh rất lo lắng cho sức khỏe của cô, thay đổi thời tiết nhanh như vậy sợ cơ thể cô thích ứng không kịp lại đổ bệnh.

Bây giờ Dương Hi Văn mà bệnh là nguy, điều đó là quan trọng nhất, việc thứ hai anh phải chú ý đó chính là Mộ Tần.

Sợ Mộ Tần thấy cô, sợ anh ta sẽ đưa cô rời khỏi anh.
Hứa Thành nắm chặt tay, anh quyết không cho việc đó xảy ra.

Dương Hi Văn thấy Hứa Thành có chút kì lạ cô liền hỏi:” Đến anh không khỏe à?".
“Không, không có, chỉ là suy nghĩ băng quơ vài chuyện thôi “
“ Dương Hi Văn này, nếu như cô và Mộ Tần chạm mặt nhau thì như thế nào?” Anh hỏi.
Mặc dù biết rõ câu trả lời như thế nào rồi.
Dương Hi Văn bật cười, cô đáp” Yên tâm, cho dù tôi gặp anh ấy sẽ giả vờ không quen biết "
“ Một năm qua tôi vốn phụ thuộc vào anh rồi, sao nào, muốn đuổi tôi đi không còn muốn lợi dụng tôi sao?" Dương Hi Văn hỏi.

“ Nào có, cô còn có giá trị lắm đấy".
Dương Hi Văn nhìn anh cười, đây chính là nụ cười mà khiến Hứa Thành xao xuyến con tim rồi đổ gục cô trong thời gian một năm qua.
“ Nếu anh đuổi tôi đi, tôi cũng không biết mình nên đi về đâu nữa.

Bản thân tôi không xứng với Mộ Tần, ở cạnh là lợi dụng anh, xem anh là chỗ dựa tinh thần miễn cưỡng.

Tôi biết như vậy là thiệt thòi cho anh, anh cũng biết rõ nhưng vẫn giữ tôi bên cạnh.

Dương Hi Văn tôi xuất hiện chỉ làm xáo trộn cuộc sống của người khác."
Cô...có nên biến mất không?
Trước khi đi mua sắm Hứa Thành dẫn Dương Hi Văn đi ăn sáng.

Được về nước nên tâm tình của cô cũng tốt hơn, khẩu vị ăn cũng ngon miệng hơn.

Thấy cô ăn được nhiều anh cũng an lòng, thời gian qua Dương Hi Văn rất gầy, là do ăn đầu bếp của anh nấu không ngon sao?
“ Ăn từ từ thôi “ Anh nói, đưa ly nước cho cô uống.
Dương Hi Văn ăn trong vui sướng, lâu rồi mới có cảm hứng ăn uống như này.

Được ăn đúng là thích, được về quê nhà càng thích hơn.

Hứa Thành ngồi nhìn cô dùng bữa anh cũng vui đến no bụng rồi, cả hai ăn xong thì đi thanh toán.

Vừa xoay người Hứa Thành thấy Mộ Tần tiến vào, nhanh tay anh ôm lấy Dương Hi Văn kéo cô vào lòng mình.
Mộ Tần lướt qua cả hai mà không chú ý đến, nói trắng ra thì Mộ Tần ít để tâm đến người khác, cứ thế cả ba đi ngang qua như người lạ.

“ Hứa Thành " Bị anh ôm bất chợt cô liền hỏi, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, cô đưa mắt nhìn lên phía trước.
Bóng lưng đó là Mộ Tần sao?
Hứa Thành buông cô ra, cô nhìn anh, cái ôm lúc nãy cô cảm nhận được sự run rẩy của Hứa Thành, dường như anh đang sợ Mộ Tần phát hiện rồi đưa cô đi.
Dương Hi Văn vẫn đưa mắt nhìn Mộ Tần đang bước đi, người cũng khuất dần, cô quay đầu nhìn Hứa Thành nói:" Không sao rồi, anh ấy không thấy tôi đâu ."
Dương Hi Văn vào trong xe, từ đằng xa Lưu Ly đưa mắt nhìn, thấy ai đó trông giống Dương Hi Văn liền kéo áo Tô Dược" Dược, dường như em vừa thấy ai đó giống Hi Văn ".
Tô Dược nghe xong thì nhìn theo hướng chỉ tay của cô, chỉ là quá muộn, cửa xe được đóng lại người cũng vào trong, thế là chiếc taxi đó chạy đi.
“Em nhìn lầm sao?” Tô Dược hỏi.
“ Không, không có "
“Em chắc chắn đó là Hi Văn"
Tuy chỉ ở cạnh Dương Hi Văn một thời gian ngắn nhưng con bé ra sao cô đều biết rõ, dù sao một năm qua mọi người luôn giữ hi vọng Hi Văn còn sống, con bé không sao sẽ trở về với tất cả vào một ngày nào đó mà.
“ Còn nước còn tát “ Tô Dược nói xong thì lấy điện thoại ra, cũng may anh kịp nhìn biển số xe của chiếc taxi đó.
“ Điều tra chiếc xe có biển số..."
Hi vọng anh có thể giúp cho Mộ Tần được phần nào đó, cậu ta đã chìm sâu trong đau khổ của cuộc sống này rồi.
Ở bên ngoài gần nửa ngày trời cuối cùng cũng được về nhà, Dương Hi Văn bỏ mấy túi đồ xuống, cô nằm xuống ghế sofa rồi thở nhẹ ra.
Hứa Thành đi rót cho cô ly nước cam, đưa cho Hi Văn rồi nói: " Tôi có việc, tôi đi trước"
Dương Hi Văn nhận lấy liền gật đầu, cô nhìn Hứa Thành rời đi.

Cửa đóng lại, Dương Hi Văn liền bỏ ly nước cam xuống chạy đến cửa.
“ Khóa trái rồi “ Cô lầm bầm, vặn nắm cửa một cái bất lực, Hứa Thành chưa tin tưởng cô hoàn toàn, anh cẩn thận khi ra ngoài liền đóng trái cửa nhốt cô ở trong nhà thế này.
Sợ cô bỏ chạy đến tìm Mộ Tần như vậy sao?
Trong nhà cũng không có điện thoại, Dương Hi Văn ngồi bệch xuống sàn, sáng nay nhìn thấy Mộ Tần như vậy cô càng nhớ anh hơn.

Cô ôm đầu mình, nghĩ đến những hình ảnh ngày tháng trước kia cả hai sống chung với nhau, có vui có buồn, đối với cô đã là những khoảnh khắc đáng giá biết bao.
Mộ Tần cả ngày nay không thể tập trung được.

Chẳng hiểu sao anh có cảm giác rằng Dương Hi Văn đang ở rất gần mình, chỉ là anh không thể tìm thấy cô sớm hơn.

Bức rứt trong lòng, Mộ Tân gục đầu xuống, làm sao đây, anh nhớ cô đến phát điên luôn rồi!
Tô Dược lúc này chạy đến, bộ dạng gấp gáp chẳng giống Tô Dược, một con người điềm đạm của mọi hôm.
“Mộ Tần, có tin quan trọng cho cậu đây" Tô Dược nói.
“ Nếu nó liên quan đến Hi Văn tôi sẽ nghe “Mộ Tần bình tĩnh đáp.
“Đúng là có liên quan đến Dương Hi Văn" Tô Dược bảo.
Nghe xong Mộ Tần liền đứng lên, đi đến nắm lấy bả vai của Tô Dược kích động hỏi:” Cậu nói cái gì chứ? Cậu thấy cô ấy ở đâu sao?".
" Không phải tôi thấy, là Lưu Ly thấy.

Sáng nay chúng tôi ra ngoài, cô ấy bảo có nhìn thấy một người giống Hi Văn lên chiếc taxi.

Tôi nhìn theo thì đã muộn, cũng may có nhớ biển số xe, tôi nghĩ còn chút hi vọng nên cho người điều tra "
“ Họ nói rằng đã đưa ảnh của Hi Văn cho bác tài xem, ông ấy nói hôm nay đúng là có một vị khách nữ giống như Hi Văn đã ngồi trên xe của bác ấy" Tô Dược nói.
"Ông ấy còn nói...cô ấy đi chung với một người đàn ông!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play