Mộ Tần càng nghĩ càng không đúng, Hứa Thành là người ra sao bao năm qua anh đã quá hiểu rồi.

Anh ta ít khi bất cẩn để mình xảy ra tai nạn như vậy, phải chăng đang có một thế lực ngầm nào đó âm thầm tấn công không?
Mục tiêu của họ là Hứa Thành? Nhưng sao lại trùng hợp đến vậy chứ, ngay lúc anh và Hứa Thành đang ngầm đối đầu với nhau nữa.
Dương Hi Văn tiến ra, cô đi đến bàn học ngồi xuống.

Mộ Tần thấy thế cũng không nghĩ nữa, thời gian này Hứa Thành có thể không hành động được vì bận dưỡng thương rồi, con mèo nhỏ của anh cũng sẽ không bị thương với tên tàn nhẫn đó.
Anh cầm khăn bông đi đến lau tóc cho cô, Dương Hi Văn nhắm mắt để anh làm gì thì làm.Mộ Tần thấy gần đây cô vui vẻ hơn cũng an tâm một chút, sau chuyện Hứa Chính anh cứ lo cô sẽ buồn rầu mãi thôi.
Bệnh viện.
Hứa Chính nhìn anh trai mình đang nguy kịch trên giường, xe của Hứa Thành đi qua ngã tư bất ngờ có hai chiếc xe lao đến tông thẳng vào.

Hai tài xế cầm lái hai chiếc xe đó cũng đã bỏ mạng, Hứa Chính càng nghĩ càng thấy lạ, có cái gì không đúng ở đây thì phải.
Anh nghe người của Hứa Thành nói anh trai mình hôm nay đến thư viện, gần đây ra sức theo dõi nhất cử nhất động của Dương Hi Văn.

Hành tung của Hứa Thành cũng rất kín đáo để tránh kẻ thù không nhắm đến được, nhưng hôm nay lại xảy ra tai nạn sau khi gặp Dương Hi Văn.

Trùng hợp đến kì lạ thật mà.
Hứa Chính nhìn anh mình lần nữa, anh thở dài, chạm tay mình vào tay Hứa Thành hi vọng anh trai sớm tỉnh dậy.
“Nghỉ ngơi tốt, em đợi anh tỉnh dậy ".
Nói rồi Hứa Chính đứng lên.

Bác sĩ bảo tình hình của Hứa Thành không khách quan mấy, vụ tai nạn đã làm anh ấy bị thương quá nặng, may mắn thay vẫn giữ được cái mạng này.

Có điều...khi nào tỉnh lại thì không ai biết.
Anh rời khỏi bệnh viện, bắt đầu điều tra rõ về sự việc này.

Anh không tin đây là vụ tai nạn bình thường, mà là có người cố ý nhằm đến làm hại Hứa Thành.
Đêm hôm thanh tịnh, ở phòng bệnh Hứa Thành yên tĩnh đến đáng sợ.

Một nam một nữ bước vào, bọn họ nhìn Hứa Thành đang hôn mê người đầy dây chằng chịt, trong phòng chỉ có tiếng máy móc vang lên.

Hai người đó cười thầm.
“Thật đáng thương “
"Đúng vậy, không ngờ Hứa Thành này lại có ngày hôm nay”.
.......!

Mộ Tần vì chuyện của Hứa Thành mà không ngủ yên giấc nỗi, bây giờ mục tiêu là Hứa Thành rồi.

Anh có hai giả dụ, một là mục tiêu của người đứng sau mọi chuyện này chỉ có Hứa Thành.

Còn hai là, mục tiêu tiếp theo của họ chính là anh hoặc Lập Nghị.

Mộ Tần, Lập Nghi, anh em nhà họ Hứa cùng với Tô Dược, năm người các anh danh tiếng vốn đã đi xa.

Đồng minh thì ít kẻ thù thì nhiều, rải rác khắp nơi.

Bọn họ sớm đã quen với việc này, luôn tránh được phiền phức một cách tốt nhất có thể.

Nhưng lần này bất ngờ ập đến như thế, anh lo lắng điều thứ hai mình đang nghĩ đến sẽ thành sự thật.
Anh và Tô Dược đều giữ người con gái mình yêu ở cạnh, nếu như nó là thật thì Dương Hi Văn và Lưu Ly không tránh được nguy hiểm bất kể lúc nào.
Mộ Tần xoa xoa trán, đúng là rắc rối, cứ nghĩ Hứa Thành bị thương đã xong chuyện rồi nhưng bây giờ phiền lại thêm phiền.
Anh uống hết ly rượu trong tay, xoay người đi về phòng tìm Dương Hi Văn.

Anh vừa nằm xuống liền đưa tay ôm lấy cô, lòng đầy tâm sự chỉ muốn ôm cô để thoải mái trong lòng nhiều hơn.

Dương Hi Văn vẫn chưa ngủ, cô biết anh đang suy nghĩ và lo lắng chuyện gì lúc này.
Cô nắm chặt áo anh, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Hứa Thành nhập viện đã hơn một tuần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Hứa Chính thay anh mình giải quyết mọi công việc, không có anh trai bên cạnh Hứa Chính thấy mình thật bận rộn, phải quán xuyến nhiều việc, những chuyện trước đây Hứa Thành đều làm cả.
Hứa Chính mệt mỏi rời khỏi công ty, anh tự mình lái xe đến bệnh viện thăm anh trai.

Mẹ anh vì lo lắng đã ở bệnh viện mấy ngày liên tiếp, đến khi kiệt sức hoàn toàn mới chịu về nhà nghỉ ngơi.

Còn anh vì mong anh hai mình tỉnh dậy nên ngày nào cũng đến, chấp tay cầu nguyện mong Hứa Thành bình an vô sự vượt qua kiếp nạn này mà thôi.
“Anh hai, em xin lỗi, là do em vô dụng đến giờ vẫn chưa tìm được kẻ gây ra tai nạn " Hứa Chính ngồi nói với Hứa Thành, nhưng đáp lại cho anh chính là bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Hứa Chính gục đầu xuống, chỉ hơn một tuần anh mới biết đứng ở vị trí của Hứa Thành không dễ thở một chút nào.

Chỉ cần lơ là thôi lập tức có người đẩy ngã mình phải rời khỏi chỗ đó.
Mộ Tần đêm nay cũng không về vì anh phải đi gặp khách hàng.

Cũng đã trễ nhưng Hi Văn lại thay đồ, cô ra ngoài, người trong nhà thấy thế liên lên tiếng:” Để tôi gọi tài xế đưa cô đi."
" Không cần đâu, tôi đi dạo gần đây thôi" Dương Hi Văn nói rồi lập tức rời đi, nếu dẫn theo người của Mộ Tần thì không ổn chút nào.
Cô bắt xe đến công viên ở trung tâm thành phố, bước xuống, cô tiến vào trong đã thấy người mình cần gặp.
Dương Hi Văn ngồi xuống ghế, còn người đàn ông lạ mặt kia lại quay lưng với cô.
“Mục tiêu lần này là ai?” Dương Hi Văn hỏi.
“Hứa Chính " Anh ta đáp.
Dương Hi Văn khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn sao trên trời, trong lòng có chút bối rối không biết phải làm sao.
“Tôi khuyên cô đừng thay lòng đổi dạ, những tên đó không phải người tốt lành gì ".
“Đã chấp nhận đối đầu với năm người họ phải làm đến cùng, nếu như họ phát hiện cô chính là nội gián thì Dương Hi Văn cô chẳng còn trên trần đời được đâu".
"Tôi biết chứ " Dương Hi Văn nói.
Đã dám lao vào chỗ chết, nếu như năm người kia không bỏ mạng kẻ có kết cục thảm nhất chính là cô.

Mộ Tần phát hiện thì cô khó mà tồn tại trên thế giới này.
Dương Hi Văn đứng lên, cô nói:" Mộ Tần bắt đầu để ý rồi, anh ta đúng là nhạy bén thật".

" Boss sớm đoán trước được chuyện này rồi, vì thế cô đừng lo ".
“Ngài ấy cũng đã nói sẽ bảo đảm tính mạng cho cô sau khi xong nhiệm vụ mà " Người đàn ông đó ném cho cô một hộp kẹo, Dương Hi Văn vội chụp lấy.
"Boss nhờ tôi gửi cô, giữ cẩn thận, có lúc cô sẽ cần nó đấy".

Nói xong anh ta lướt qua cô, rất nhanh đã biến mất khỏi công viên.
Dương Hi Văn nhìn hộp kẹo trên tay, cô chỉ cười, bây giờ chẳng còn đường cho cô lui rồi.

Một là họ chết, hai là cô bỏ mạng.

Cô bỏ cái hộp vào túi áo mình rồi bước đi, mặc cho số mệnh quyết định vậy.
Dương Hi Văn về nhà, bộ dạng lúc này sớm đã không còn thay vào đó là Dương Hi Văn của mọi ngày ở Mộ gia.
Quản gia thấy cô về mà thở nhẹ ra, thời gian này nếu như cô có chuyện gì chắc Mộ Tần sẽ giết ông mất.
“ Ông chủ, vẫn chưa về sao?" Dương Hi Văn hỏi.
“ Ngài ấy nói sẽ về trễ, bảo cô đừng đợi “ Quản gia bảo tiếp.

Dương Hi Văn gật đầu, cô về phòng ngồi xuống bàn nhìn đống bài vở trên bàn rồi cười lớn.

Cô đưa tay ôm mặt, không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.

Ngăn cản hay tiếp tục để hoàn thành trò chơi này nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play