Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, Lạc Linh Lung tỉnh giấc.

Cô từ từ mở mắt rồi nhìn xung quanh, thấy Dương Thiên Bác nằm bên cạnh mình thì cô mỉm cười, nụ cười rộ rõ vẻ yên tâm khi thấy anh ở bên.

Lạc Linh Lung cứ thấp thỏm lo sợ Dương Thiên Bác sẽ bỏ mình đi lần nữa, đến ngủ cũng chỉ muốn nắm chặt tay anh không buông mà thôi.
Cô ngồi lên, bên dưới truyền đến cảm giác đau liền mím chặt môi, thật sự khó chịu, cô không nghĩ chuyện này lại như vậy...
Dương Thiên Bác nghe tiếng động thì tỉnh giấc, thấy cô ngồi lên mặt nhăn nhó.

Anh biết cô đau liền chống tay ngồi dậy, anh nói: "Đợi anh một chút”.
Anh vội xuống giường mặc lại quần áo rồi đi đến bên cô, Lạc Linh Lung có chút ngại ngùng vì cô lúc này không có mảnh vải che thân.

Cô đưa tay ôm mặt, Dương Thiên Bác cũng hiểu ý, anh lấy mền quấn cô lại rồi mới ôm Lạc Linh Lung lên tiến về phòng tắm.
“Anh đợi em bên ngoài”.
Sáng sớm Tần Chí Khương đến tìm Dương Thiên Bác nhưng lại không thấy anh trai mình đâu.

Kì lạ, chỉ mới về nhà anh ấy lại chạy đi đâu rồi?
“Anh con có báo ở lại nhà bạn rồi" Tần Chí Khiêm thấy con trai mình đứng ngó ngang ngó dọc thì lên tiếng nói.
Nghe vậy Tần Chí Khương liền an tâm, anh còn sợ Dương Thiên Bác âm thầm bỏ đi không nói cho mọi người biết tiếng nào chứ.
“Con lo lắng sao?” Tần Chí Khiêm hỏi.
“Vâng”.

Tần Chí Khương lại ghế ngồi, anh nhìn ba mình nói: "Con sợ anh ấy bỏ đi, dù sao cũng trải qua một thời gian dài với những chuyện khủng hoảng như thế, khó ai mà buông bỏ được".
“Ba cũng lo lắng như con vậy, nhưng ba nghĩ Thiên Bác đã lấy lại được niềm tin rồi, có lẽ sẽ không như thế nữa đâu".
"Hãy tin anh hai con, ba nghĩ thằng bé cần thời gian để làm lại cuộc đời.

Khó khăn lắm mới rời khỏi hố bùn đó, chẳng ai muốn lại gieo thân mình xuống đó lần nữa".
"Dưới vực sâu đáng sợ lắm" Tần Chí Khiêm bảo.

“Con cũng hi vọng vậy".
"À mà, bạn anh ấy là ai? Con không nghĩ..."
Dương Thiên Bác có bạn, với tính tình anh ấy thì chuyện kết bạn thật sự khó đấy.
“Là bạn gái” Tần Chí Khiêm mỉm cười nói.
Tần Chí Khương đơ ra, anh tròn xoe mắt nhìn ba mình.

Anh...anh mới nghe ba mình nói cái gì thế?
Bạn gái sao? Anh hai làm gì cũng nhanh đến vậy à?
“Nghe đâu là cô bé sống chung với thằng bé ở cô nhi viện".

“Có vẻ như hai đứa nhỏ này tiến triển rất tốt".
“Con đó, cũng nhanh lên đi, không lại bị anh hai mình bỏ phía sau" Tần Chí Khiêm có ý tốt nhắc nhở.
Tần Chí Khương gật đầu, anh cũng đâu có muốn là người cuối cùng về đích đâu mà.
Mà là do dòng đời xô đẩy anh, đường tình duyên nó hơi lận đận một chút thôi.
Dương Thiên Bác ở nhà Lạc Linh Lung rất hạnh phúc, cả hai đang tận hưởng cái gọi là màu hường của tình yêu.

Dương Thiên Bác ôm cô ngồi ở sofa, cả hai cùng nhau xem phim.
Lạc Linh Lung nắm lấy tay anh, xem ra hai con người này bận chìm đắm vào thế giới của mình rồi.

Cô bây giờ chỉ muốn thời gian trôi chậm có thể ở bên cạnh Dương Thiên Bác thế này mãi mãi mà thôi.
Anh cúi xuống hôn lên tóc cô, anh nói: “Em sợ sao?”.
Lạc Linh Lung gật đầu, cô vùi đầu vào lòng anh.

“Em sợ lắm, sợ mở mắt ra lại không thấy anh đâu”.

“Em sợ anh bỏ em đi".
Dương Thiên Bác xoa đầu cô, anh chắc nịch bảo: "Em yên tâm, anh sẽ không bỏ em đâu".
“Thời gian qua đã để em chờ lâu rồi".
“Thiên Bác..." Lạc Linh Lung nắm lấy áo anh, Dương Thiên Bác chỉ cười rồi ôm lấy cô.
Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mãi như thế này, vừa yên bình, vừa hạnh phúc.

Bản thân cũng mang cho Lạc Linh Lung cảm giác an toàn và yên tâm, anh đã khiến cô sống trong thấp thỏm lo sợ như thế cơ mà.

Bản thân chỉ giỏi làm người khác lo lắng, không giúp ích được gì cho ai.
“Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi siêu thị mua thêm đồ về nấu ăn nhé?" Dương Thiên Bác nói.
Lạc Linh Lung gật đầu, thế là anh ôm cô lên, cả hai về phòng thay quần áo.
Bước xuống phố, Dương Thiên Bác nắm lấy tay cô, hôm nay anh có thể quang minh chính đại cùng cô đi dạo phố mà không cần phải trốn tránh, chùm kín mít để tránh sự truy đuổi của những kẻ khác.
Chiều cao của Dương Thiên Bác đi dưới phố đã làm người khác chú ý đến, nhưng anh lại chẳng để tâm tới cái nhìn của mọi người về mình.

Tay vẫn nắm chặt lấy Lạc Linh Lung, một giây cũng không muốn cả hai tách rời đi.
“Thiên Bác...”.
“Anh sẽ không buông em ra đâu” Dương Thiên Bác nói.

Lạc Linh Lung bật cười, anh đang bảo vệ cô đấy sao? Lạc Linh Lung không có nhan sắc tuyệt trần, cô cũng không xinh đẹp như bao cô gái khác, cô chỉ là một cô gái bình thường, đi cạnh một người có khí chất như anh thật sự làm rõ lên sự chênh lệch giữa cả hai.
Mọi người xung quanh nhìn lấy đều bàn tàn xôn xao về cô, cô biết rõ họ đang nói gì.

Đa số sẽ bảo cô không hợp với người đàn ông này hoặc người như cô làm sao có thể ở bên cạnh anh hay như vậy chứ?
Nhưng Dương Thiên Bác có lẽ không để tâm đến mấy chuyện này mấy, anh không quan tâm thị phi, cũng chẳng để tâm đến ngoại hình xứng đôi hay không xứng đôi.
Vì bản thân anh chỉ muốn ở bên cạnh Lạc Linh Lung, trong lòng chỉ có cô, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, làm vợ mình và cả hai cùng nhau tay trong tay bước vào lễ đường.
Đi sang đường Dương Thiên Bác vẫn rất cẩn thận nắm lấy tay cô, vào siêu thị anh sẽ phụ trách việc đẩy xe, Lạc Linh Lung đi trước, cô muốn mua gì anh đều chỉ im lặng mỉm cười.

Chỉ vì cô thích anh sẽ không ngăn cản, dù sao chiều theo ý Lạc Linh Lung, thấy cô vui anh cũng vui theo rồi.
Mua xong thì Dương Thiên Bác cùng cô ra về, túi to túi nhỏ gì anh đều giành cầm hết.

Lạc Linh Lung đi bên cạnh muốn giúp anh nhưng anh lại không cho.
“Những việc này cứ để anh".

“Nhưng mà rất nặng đấy, để em cầm phụ anh" Lạc Linh Lung nói, cô đâu cần anh phải gồng mình hay cố hết sức như thế đâu.

“Không sao, những chuyện này có là gì đâu”.
Lạc Linh Lung bất lực nhìn anh, cô chỉ biết thở dài, anh đã muốn rồi cô có nói thế nào cũng không được mà.
Cứ thế cả hai về nhà, Lạc Linh Lung vào bếp.

Lần này cô quyết không để anh vào bếp động tây động chân cái gì, anh đành ngồi ở ngoài đợi cô nấu xong mà thôi.
Hôm nay cũng không về nhà, Dương Thiên Bác ngồi xem ti vi một lúc thì gọi điện báo cho Tần Chí Khiêm biết một tiếng.

“Hôm nay con không về nhà, con xin lỗi".
[ Có sao đâu chứ, ở nhà bạn con thấy vui là được ]
[ Nhưng mà...ba cũng háo hức muốn gặp mặt con bé lắm đấy]
“Con sẽ sớm dẫn cô ấy đến gặp ba và mọi người, ba yên tâm” Dương Thiên Bác nói.
Anh biết chuyện này quá nhanh, nhưng cô đã đợi anh thời gian dài như vậy, anh không muốn Lạc Linh Lung tốn thời gian đợi nữa.

Anh muốn tiến tới hôn nhân càng sớm càng tốt, sau đó dùng quãng thời gian bên cạnh nhau rồi bù đắp cho cô, những chuyện mà anh chưa làm cho cô được, những thứ mà anh làm cô buồn.

Anh nhất định sẽ cho Lạc Linh Lung một cuộc sống mới, thật hạnh phúc thật viên mãn.
Chuyện này đúng thật là rất nhanh, nhưng người ta nói cao thủ không bằng tranh thủ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play