“Nếu không có chuyện, đừng làm phiền em.”

Cô gở tay Du Minh quay về phòng. Cậu ta nhìn lại đồng hồ quả thật đã mười hai giờ giờ năm mươi phút, không thể ngăn cản bước chân của người kia.

Thanh Anh nhận ra tình trạng hiện tại của Trương Oanh Oanh, cậu ta lớn tiếng nói: “Mày bệnh rồi không thể ngoan ngoãn một chút sao?”

“Đừng ồn!”

Hai chữ cuối mà bọn họ nhận được, Du Minh nghe lời không dám làm phiền. Cậu ta dù sao cũng là người ngoài, nếu như Trương Oanh Oanh không tin tưởng chỉ có thể là bản thân chưa đủ chân thành.

Đổng Vi nói ra câu đó mà vẫn mặt dày ngồi vào dùng bữa, Du Minh dù khó chịu nhưng không lên tiếng.

“Oanh, nó có chuyện gì với việc ăn uống sao?” Nhuệ Luân nhìn lên hướng phòng Trương Oanh Oanh hỏi.

“Qua bảy giờ sẽ không ăn bữa sáng, qua một giờ sẽ không động đến bữa trưa, sau sáu giờ tối sẽ không ăn gì nữa.”

“Theo đạo?” Đổng Vi trợn mắt hỏi.

Nhuệ Luân đã từng nghe Trương Oanh Oanh chính miệng nói vậy lại quên mất, cậu ta vốn nghĩ câu nói đó chỉ là nhất thời. So với việc hôm qua, Nhuệ Luân đã thấy được giá trị của nó, dặn lòng sau này sẽ không xem nhẹ những lời Trương Oanh Oanh thốt ra, sẽ không dám quên nữa.

Du Minh nghe thấy Đổng Vi tỏ thái độ, tức đến nghẹn lòng: “Cô bị mất nhận thức hay bị ngu vậy? Xếp vào lớp 12A1 là được khinh bỏ tất cả người còn lại sao?”

“Đúng!”

La Ứng Lan một bên giữ tay Đổng Vi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Nhuệ Luân.

Thanh Anh không thuộc tuýp người tinh ý cũng hiểu rõ cái chị gái ngồi trước mặt mình là dạng không hiểu chuyện, sống nhưng lại không mở mắt nhìn chuyện đang xảy ra.

“Chị nhìn tôi làm gì?” Nhuệ Luân hỏi.

Lại nói tiếp: “Có phải thấy bạn chị nói đúng không? Thái độ rõ tốt đúng không? Muốn tôi vỗ tay hùa theo sao?”

Thanh Anh cười thay cho sự tức giận: “Ai là người hất đổ bữa cơm của người ta vậy? Một câu xin lỗi còn không có, người ta tốt bụng không tính chuyện cũ lại đi nói xấu sau lưng?”

Đổng Vi đứng bật dậy, kèm theo tiếng đập bàn. Trên phòng của Trương Oanh Oanh sau tiếng đập bàn là âm thanh thủy tinh vỡ. Du Minh lo lắng bỏ qua Đổng Vi mà chạy lên tầng hai.

So với lần trước Trương Oanh Oanh khép hờ cửa.

Bên dưới Thanh Anh nhỏ giọng pha lẫn điệu cười: “Ây da, mới đó đã quên chủ nhà nói gì rồi?”

“Được lắm, các người hùa nhau ức hiếp tôi!”

“Vi!” La Ứng Lan với đôi mắt cầu xin nhìn cô ta.

Lát sau Đổng Vi ngồi trở lại ghế, trên mặt vẫn còn tức giận bừng bừng. Nhuệ Luân lẫn Thanh Anh đều ngạc nhiên, với một người bình thường sẽ bỏ về từ lâu. Người này lớn hơn bọ họ mà não hình như rất có vấn đề.

Du Minh trở lại bàn ăn khi được Trương Oanh Oanh bảo rằng bản thân không cẩn thận. Dọn dẹp thì cứ để khi nào làm cũng được, cô đang rất muốn ở một mình.

Dùng bữa xong La Ứng Lan xung phong đi rửa bát, bởi vì người còn lại rửa cùng là Nhuệ Luân, cơ hội hiếm có khi cả hai đứng cùng nhau. Đổng Vi no bụng rãnh chuyện vẫn ở lì chưa chịu đi.

Du Minh không phải là chủ nhân ngôi nhà, chuyện đuổi khách dù rất muốn nhưng phải để trong lòng, nói ra người khác không vui Trương Oanh Oanh nghe thấy còn tưởng cậu ta có tâm địa đen tối.

Thanh Anh ngồi ở sofa bỗng nhìn thấy dáng người chạy một cái vù, làn gió phía sau khiến cậu ta hoàng hồn.

“Oanh, mày đi đâu vậy?”

Gấp đến độ không quan tâm Thanh Anh gọi tên của bản thân, bình thường cô đã khó chịu chỉnh lại cách gọi. Cái mũ lưỡi trai che đi nửa mặt, áo dài tay kéo khóa kín cổ, quần dài cùng đôi giày trắng.

Đang mơ màng vì cơn sốt Trương Oanh Oanh phát hiện ra vấn đề cực kỳ tồi tệ, một mạch chạy xuống lầu. Du Minh gấp gáp chạy đến chắn trước mặt, cô đã đến cực hạn đầu óc quay cuồng.

“Tiểu Trương?”

“Em đây.” Giọng nói khàn đặc đáp lời của Du Minh.

Phía sau Thanh Anh một tay tóm gọn Trương Oanh Oanh, với sức lực yếu ớt cứ nghĩ cô sẽ chịu ngoan ngoãn, ai ngờ cánh tay của Thanh Anh bị vặn ngược không chút lưu tình.

Thanh Anh vừa kêu đâu vừa hỏi: “Mày muốn đi đâu?”

“Tìm một món đồ.”

Trương Oanh Oanh phát hiện con dao nhỏ ở bên đùi trái không cánh mà bay. Cố gắng hồi tưởng lại có lẽ là đánh mất trước khi về nhà, khi tắm đã quên béng đi sự hiện diện của nó tận đến giây phút này mới phát hiện.

“Tao đi là được rồi, nói đi. Nó là cái gì?” Thanh Anh xoa xoa cái tay mà hỏi.

“Con dao găm.”

Cậu ta nói là làm, mặc kệ vết thương trên thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Dẫn chiếc xe ra khỏi cổng nhà, Thanh Anh ngoái đầu nhìn lại hỏi: “Mày có chịu chứng gì nói hết một lượt để tao còn biết.”

Việc tìm lại con dao găm có liên quan gì đến chuyện chịu chứng, Trương Oanh Oanh ngây ngốc một hồi mới trả lời: “Đau đầu, chóng mặt.”

“Hết rồi sao?”

Du Minh đứng bên cạnh bổ sung: “Mua thêm miếng dán hạ sốt.”

Cô quay vào trong đợi tin tức, Đổng Vi nhìn thấy bộ dạng này thì nhịn không được lên tiếng: “Thê thảm như này còn muốn tranh người với Ứng Lan?”

“Tôi không yêu cậu ta, chị đừng dệt chuyện nữa.”

Du Minh đi phá tách trà nóng cho Trương Oanh Oanh, ăn thì không nhưng uống thì có thể.

【Cô nên nằm nghỉ thay vì ngồi.】

Con dao găm tưởng chừng như vật vô giá trị nhưng từ lâu nó đã trở thành vật bất ly thân của Trương Oanh Oanh, cũng chẳng nhớ từ đâu mà có được, là ai cho hay nhặt từ đâu đó. Chỉ nhớ nó lớn cùng với tuổi thơ, giúp cô chiến thắng những cuộc chiến ngầm trong tổ chức.

Trương Oanh Oanh vẫy tay gọi Du Minh ngồi cạnh bên, nhờ bả vai của cậu ta để chợp mắt.

Nhuệ Luân làm xong chuyện ngồi xuống ở phía đối diện, La Ứng Lan lủi thủi đi phía sau. Loay hoay một lúc cô ta bạo gan ngồi xuống bên cạnh Nhuệ Luân.

Bởi vì ghét ồn ào nên không ai dám lên tiếng, chỉ ngồi nghiêm chỉnh nhìn nhau.

Trôi qua bốn tiếng Thanh Anh trở về trên tay là lưỡi dao đen tuyền. Cậu ta đặt nó xuống bàn cùng với bọc thuốc vừa mới mua, cũng là lúc Trương Oanh Oanh mở mắt sau cơn ngủ chập chờn. Sự mềm mỏng đã nhường chỗ cho khuôn mặt lạnh băng, đường gân máu đỏ tươi ở tròng mắt đã lặn đi hết một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play