“Ứng Lan có gì không tốt chứ? Mày lại đi thích nó?” Đổng Vi lớn tiếng nói.
Trương Oanh Oanh cẩn thận suy nghĩ điểm tốt của bản thân, nhất thời không nghĩ được cái nào hợp lý.
Du Minh nói giúp: “Em ấy giỏi bếp núc lẫn việc chăm sóc người khác. Cách nói chuyện không được dịu dàng nhưng chẳng giống đàn chị đây.”
Quá khen, quá khen!
Trương Oanh thầm cười trong lòng, một mặt đó không phải là thật nếu Du Minh cho là thật, thì chính là như vậy.
Thanh Anh một bên góp vui: “Nó sống có tình nghĩa hơn bọn chị, đâu giống dạng người không nói lý lẽ.”
Nguyên nhân dẫn đến vết thương trên người Thanh Anh không ai khác người cô. Cậu ta còn nói ra được những lời này, chứng tỏ đã xem Trương Oanh Oanh là bạn, cô suýt thì cảm động, nhưng chợt nhận ra bản thân không xem trọng những mối quan hệ, việc rơi nước mắt phải suy nghĩ lại rồi.
【Cô là người máu lạnh, tàn nhẫn, sợ bẩn, nhưng… Đúng như lời bọn họ nói.】
Tia sét xẹt ngang bầu trời làm rực lên ánh sáng chói mắt rồi vụt tắt, mây đen kéo đến lũ lượt, gió thổi mạnh đến mức lá cây vừa rụng lại bị cuốn tít lên cao. Tiếng gầm thét như nỗi lòng ngổn ngang của Trương Oanh Oanh, cô tuyệt nhiên không bị giật mình, đến cái chớp mắt vì gió thổi cho khô khóc cũng không có.
“Anh nói thì chỉ có chuẩn, biết vậy đã trang bị áo mưa cho rồi.” Trương Oanh Oanh mặc kệ cho Đổng Vi có đang nổi giận đùng đùng, buông lời oán trách thời tiết thất thường với Du Minh.
Rõ ràng từ khi cô đến vùng đất này ngày nào cũng nắng cháy da cháy thịt.
Sáu người cùng chung một số phận, La Ứng Lan từ nãy giờ không lên tiếng, bây giờ ngước mắt nhìn Trương Oanh Oanh.
Cô thở dài: “Lời tôi nói ra không nhất thiết phải làm theo.”
Gió rít gào như đang chứng tỏ lời nói của Trương Oanh Oanh là thiên ý, gió lớn đến nỗi Thanh Anh đứng không vững. Mưa rơi xuống to bằng hạt đậu, Trương Oanh Oanh nhìn mà nhăn mặt.
【Bây giờ nên ở yên trong lớp, bên ngoài không an toàn.】
“Không muốn đến trễ đâu.” Cô chán trường nói, sau lại quay lưng bỏ vào trong lớp.
Gió thổi làm cho cánh cửa va đập mạnh, cô đi đến bật đèn, tiện tay mở luôn quạt trần.
Đổng Vi và La Ứng Lan đành bất đắc dĩ vào cùng một không gian. Toàn trường hầu như chỉ còn bọn họ, bởi vì thời gian cãi nhau chiếm một lúc lâu, từ lớp nhìn ra đã không còn rõ thứ gì, mưa mù mịt, kèm theo gió lốc.
Trương Oanh Oanh mạnh đến đâu cũng không chống lại nổi thiên nhiên.
Thanh Anh chậm rãi đi lên phía trên bục giảng, hiên ngang giống như một giáo viên ngồi vào vị trí, năm người còn lại rải rác.
Nhìn trời cũng đủ biết không thể rời khỏi ngay lập tức, còn đợi bao lâu thì chưa biết. Du Minh nhìn đồng hồ treo trên lớp, chỉ đúng mười hai giờ, lên tiếng nhắc nhở: “Em tranh thủ dùng bữa đi.”
Trương Oanh Oanh vẫy tay gọi Nhuệ Luân, lấy hộp cơm đã gửi nhờ.
Thìa cơm chưa đến miệng, phần còn lại đã bị Đổng Vi hất đổ, cô ta quát: “Mày không biết lịch sự là gì sao?”
【Hay rồi.】
Trương Oanh Oanh mất hết hứng dùng bữa, chuyện không lớn nhưng đó là công sức Du Minh bỏ ra. Nắm tay của cô siết chặt đến lộ cả gân xanh.
“Em nhịn một chút, về tôi sẽ làm phần khác.”
Nhịn được thì cô đã không còn là Trương Oanh Oanh nữa rồi, Thanh Anh tức tốc đi đến cản trước mặt cô: “Đừng mà! Đừng mà!”
Cậu ta sợ cô lại nổi giận đánh hai đứa trước mặt như cái đám côn đồ kia, Đổng Vi và La Ứng Lan gia thế không bình thường, với cả một trong hai có cha làm cán bộ của vùng này, đụng đến chỉ rước phiền phức.
Gương mặt đích thị là hung thần, tia sấm chớp xẹt ngang làm cho cô càng trở nên đáng sợ.
【Nếu là cái bạt tay, hay bị thương tôi sẽ nhắm mắt cho qua, không giết người là được.】
“Nhịn một bữa không chết.” Ánh mắt dần nhìn xuống phần ăn bị hất đổ.
Trương Oanh Oanh đẩy hai cái ghế dính lại với nhau, dựa vào vai Du Minh nhắm hờ mắt.
Cô không có thói quen ngủ vào giờ này, nhưng để nhịn xuống chỉ còn có cách nhắm chặt mắt xem như kẻ mù không thấy chuyện đang diễn ra.
Du Minh ngồi ngay ngắn, thở cũng không dám thở mạnh, làm điểm tựa cho Trương Oanh Oanh. Chàng thiếu niên yêu đời như Thanh Anh, tay trái cầm chổi tay phải cầm đồ hốt rác, thu dọn tàn cuộc.
Đổng Vi là cái thá gì mà bắt người khác thu dọn tàn cục thay?
Nhuệ Luân chứng kiến từ đầu đến cuối, chỉ hận không thể ra tay đánh người. Nhìn Trương Oanh Oanh tựa vai Du Minh còn cay mắt hơn, chỉ có mỗi Thanh Anh là không ưu không phiền. Bởi vì động một chút là vết thương lại đau.
“Chỉ đổ ra bàn, nhặt lại ăn thì chết sao?” Đổng Vi nhìn thấy Trương Oanh Oanh đang làm quá mọi việc lên.
“Chị chưa từng ăn trên vũng máu nên không hiểu tôi, câm miệng được rồi.” Giọng nói vì tiếng mưa lấn át nên không nghe rõ.
Du Minh ngồi sát bên, gần như dính chặt lấy nhau nên nghe rõ từng chữ một.
Số 0 cũng nghe thấy, nghe được một nhịp tim quặn thắt. Đối với Quỹ Dữ như số 0 mà nói cảm xúc không nên có nhất chính là thứ bây giờ đây.
“LA” từng xảy ra trận chiến nội bộ, những đứa trẻ là tầng lớp bị giết hại nhiều nhất, kể cả khi bình thường đã là vật hy sinh, huống chi trận chiến xảy ra vào mười năm trước. Ước tính Trương Oanh Oanh lúc đó bảy tuổi, quả thật còn nhỏ như vậy sẽ không thể tự vệ càng không thể kiếm lương thực từ chỗ “LA”, ăn trên vũng máu mà cô nói ý chỉ trận chiến nội bộ năm đó.
Nếu rơi ra ngoài thì sẽ bị máu vấy bẩn, ăn với mùi tanh của nó chỉ khiến bản thân nôn ra ngoài, không ăn sẽ chết vì đói. Nước sạch trên đảo lại là một chuyện xa xỉ ở trong trận chiến, bọn họ chỉ dám dùng để uống chờ người cầm sổ đến trấn áp. Phán Quan không phải người cầm sổ đầu tiên, trước đó một năm lại là người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT