Sắp xếp xong xuôi, Trương Oanh Oanh lại dở thói đánh người, tấp thẳng vào sau gáy của Nhuệ Luân một cái rõ mạnh.
Cậu ta không giống với những ngày trước giả ngủ, hôm nay là ngủ thực sự.
“Cho tao đi nhờ đường đến quán.”
Nhuệ Luân vươn vai, ngáp một cái: “Không nhờ người kia đưa mày đi?”
Trương Oanh Oanh nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên, trực giác của cô chưa hề sai. Vừa rồi có thể khẳng định người này không giả ngủ, bây giờ lại biết chuyện cô nhờ Du Minh đưa Thanh Anh về nhà, vả lại cô nhờ Du Minh bằng giọng nói cực kỳ nhỏ, người tỉnh táo cũng chưa chắc nghe thấy.
“Mày có ngủ thật không?”
Đeo cặp lên vai, Nhuệ Luân bước ra khỏi chỗ ngồi với vài miếng băng cá nhân trên tay. Trương Oanh Oanh đuổi theo phía sau, trước khi bước ra khỏi cửa lớp không quên để lại ánh mắt cho những người dọn vệ sinh, trong số đó còn có cô bạn khả nghi.
【Đừng nhìn như vậy, cô đang biến bản thân thành hung thần.】
Việc Trương Oanh Oanh xử lý tình huống vừa rồi, số 0 chưa hề lên tiếng. Vị cấp trên này đã quyết định chỉ trò chuyện khi gặp khó khăn, đưa ra lời khuyên khi cô tức giận, chí ít không trực tiếp xen vào chuyện của cô nữa.
Cô cười khì khì, ngẫm nghĩ lại bản thân là vị thần đem đến tai ương thì đúng hơn. Gặp Du Minh trong hoàn cảnh bị cưỡng hiếp, tiếp xúc với Thanh Anh chưa bao lâu đã làm con nhà người ta ra nông nỗi này, còn về Nhuệ Luân là cô trực tiếp hại cậu ta.
“Tay mày vẫn còn đau, để tao chở.”
Nhuệ Luân không cậy mạnh, lui về phía sau.
Trên con đường quen thuộc, qua đoạn đường mà Trương Oanh Oanh gây án. Nhuệ Luân bỗng có ý định xấu xa trả lại hành động mà cô đã gây ra, đưa tay lên định cù lét lại không nỡ xuống tay.
Mặt cậu dưới ánh nắng mặt trời đã ửng đỏ.
“Cứ thoải mái đi, xem như có qua có lại.” Hành động của Nhuệ Luân cô đều cảm nhận được hết, sở dĩ mạnh miệng như vậy là bởi vì bản thân đã không còn có cảm giác bị nhột.
“Thôi bỏ đi, tao là con trai.” Nhuệ Luân nhẹ như không mà nói.
“À!” Trương Oanh Oanh mặt không biến sắc.
Đến tiệm cafe, liền đi thẳng đến gặp bà chủ bàn bạc kỹ càng về giờ giấc và lương thưởng. Trương Oanh Oanh không chú tâm vào những việc này, chẳng qua nói vài chuyện, về còn có cái kể lại cho Du Minh nghe.
Hạ Linh trước tiên pha cho cô một ly trà, từ tốn trình bày.
“Một giờ mười lăm nghìn, bắt đầu từ một giờ ba mươi đến tám giờ tối!”
Trương Oanh Oanh đập bàn một cái rõ mạnh, nước trong ly trà cho dù không đầy đã bị tác động vơi ra ngoài không ít.
Cô quát: “Cái gì?”
【Trước tiên bình tĩnh, người này đang thử cô.】
Nghe thấy giọng nói của số 0, Trương Oanh Oanh như uống viên thuốc an thần, lập tức trở về dáng vẻ bình thường.
Hạ Linh hỏi: “Có khuất mắt chỗ nào à?”
Cô nhún vai, giọng trấn tĩnh mà nói: “Lương không phải bàn, còn về mặt thời gian có hơi quá.”
“Tôi đã nói lo buổi ăn chiều thậm chí có thể là bữa tối đó thôi, là cô khước từ không phải tôi hẹp hồi.”
Trương Oanh Oanh bĩu môi, thầm mắng trong lòng. Ban đầu cô đâu biết giờ giấc làm việc lại nhiều đến như thế?
“Cháu còn phải học mà.” Giọng nói mang theo phần ủy khuất.
“Các kỳ thi quay cóp là được.” Một câu đã định, Hạ Linh không chừa đường lui cho Trương Oanh Oanh.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô đã chấp thuận, lời đồng ý vừa thoát khỏi miệng Hạ Linh đã hối thúc đi đến quầy bắt đầu công việc. Về phần hai người bọn họ lại trốn đi biệt tăm, thời điểm hiện tại chỉ có mỗi Trương Oanh Oanh trông chừng cửa tiệm.
Vài ba câu dặn dò còn chẳng thèm để lại.
“Vừa rồi Boss nói bà chủ thử tôi, là ý gì?” Trương Oanh Oanh chống cằm hỏi số 0.
【Ly trà trước khi bắt đầu câu chuyện, tôi cũng không chắc chắn hoàn toàn.】
Vị khách vừa bước vào cửa tiệm ngỡ ngàng, không hề biết chuyện gì, người đó hỏi: “Tiệm vẫn còn bán chứ?”
Cô thu lại ý cười, lát sau lại thấy không đúng vẫn nên cười thì tốt hơn: “Tôi là nhân viên mới, quý khách muốn dùng gì?”
“Bà chủ đâu?”
Trên trán đã nổi cả gân xanh, nói rõ ràng cô là nhân viên mới thì phải tự giác mà làm tròn bổn phận của một vị khách đi chứ?
“Đã rời khỏi được một lúc, cụ thể tôi không rõ.” Trương Oanh Oanh đáp.
Người kia thở dài, lắc đầu chán nản gọi nước xong lui ra một góc. Cô theo như công thức mà pha chế đem ra cho người kia, sẵn tiện không có việc gì làm thì quan sát vị khách đó cho đến khi rời đi.
Ban đầu cứ ngỡ là vắng khách, chỉ khi người kia rời đi không biết từ đâu lại kéo đến khiến Trương Oanh Oanh bận rộn cả buổi. Còn có vài học sinh lớp lớn hơn bây giờ mới chịu về.
“Là nhân viên mới đến sao?”
Trương Oanh Oanh vui vẻ gật đầu, còn tặng thêm một nụ cười thân thiện.
“Trông có vẻ quen mắt vậy ta?”
Hai nữa sinh khi thanh toán thì đứng lì ở trước quầy bắt chuyện, nghe đến quen mắt Trương Oanh Oanh có thể dự đoán được tương lai. Sẽ lại đem chuyện ở trường ra mà nói, cô chỉ việc nắm cổ áo Thanh Anh đưa ra khỏi hành lang tầng hai, từ đó thêu dệt không biết bao nhiêu thứ.
“Là nằm trong đội tuyển thi olympic toán của trường đúng không?”
Câu hỏi này khiến cô có chút bất ngờ.
Một người đứng hỏi không ngừng người còn lại có vẻ rụt rè hơn. Trương Oanh Oanh giữ đúng thái độ của một người nhân viên mà đối đáp.
“Có việc gì không?”
Nữ sinh còn lại kéo tay bạn mình, nhỏ giọng: “Thôi bỏ đi.”
Ánh mắt chứa đầy lửa giận của đối phương, Trương Oanh Oanh nhìn một cái đã rõ.
“Mày khôn hồn thì cút ra đây nhanh một chút, thật là chật chội.” Người nữ sinh hung hãn quát.
Cô đã hiểu vấn đề người kia nói, nhất thời giả ngu: “Chỗ tôi đứng thoáng đãng, chỗ của quý khách cũng rộng rãi, chật chỗ nào vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT