Cô tách Du Minh ra, đưa tay lau đi hàng nước mắt. Gương mặt đỏ bừng của cậu ta khiến cô không nỡ nhìn thẳng, máu không thể chạm còn nước mắt chạm đến là thấy đau.
Kéo Du Minh đi đến giường, trực tiếp dỗ dành.
Đem chút vốn liếng ít ỏi đi an ủi người khác, cô chân thành nói: “Những ngày này không đi học bởi vì tôi lười biếng, không nói chuyện với anh là vì muốn tập trung một chút.”
“Tôi cứ nghĩ em không thích đi ăn trộm xoài, không thích tôi.” Đôi mắt Du Minh lại ngấn lệ. Cop q𝒖a cop lại, trở lại tra𝓃g chí𝓃h _ 𝑻R𝒖M𝑻RUYE N.𝑽N _
Nghe xong câu này, Trương Oanh Oanh lại phì cười, cười đến thích thú.
Cô hắn giọng: “Rất thích là đằng khác.”
“Mai tôi sẽ đến trường, anh đừng lo nữa nhé!” Cô nghiêng đầu trưng ra bộ mặt tươi cười “Cùng nhau đi học.”
Trương Oanh Oanh tay đan tay với Du Minh, thắm thiết như vậy không xem cấp trên có đang nhìn hay không.
Cấp trên không nói thêm lời nào ngoại trừ thông báo số ngày, im lặng mà quan sát. Số 0 nghĩ bản thân đã áp đặt dẫn đến tiếp cận Sở Dật sai cách, muốn thử để tự bản thân Trương Oanh Oanh xử lý mọi việc, không có chỉ thị cô trở thành một con người trầm tính hơn bình thường, hành động vì người khác cũng không thèm giải thích.
Ví dụ như ba ngày qua cấm cuối làm bài tập, chẳng phải vì người đang ở bên cạnh khóc nhè sao? Vì sợ bản thân ảnh hưởng đến người khác mà nỗ lực.
Nhuệ Luân đưa ra đề nghị Trương Oanh Oanh lại đẩy sang cho Du Minh, chẳng phải lo cho người ta không có thu nhập hay sao?
Người ngoài cuộc như số 0 đều nhìn rõ tất cả chẳng qua không biết cô đang giữ suy nghĩ gì ở trong lòng.
Cuộc nói chuyện của Trương Oanh Oanh và Du Minh kết thúc trong vui vẻ, cả hai kéo nhau xuống phòng bếp, cậu ta dạy cô nấu ăn, chỉ dẫn rất tận tình.
Tuy không chi tiết bằng cấp trên, nhắc đến lão lại tức quá! Như thế này cũng không phải cách, Trương Oanh Oanh nghĩ.
Con dao đang cầm trên tay bổ đôi quả cà chua, Du Minh kinh ngạc nhìn sang lập tức hỏi: “Có bị thương không?”
Trương Oanh Oanh nhìn xuống màu đỏ từ quả cà chua, cái màu sắc này dọa cô một phen, lập tức buông bỏ con dao. Sau lại chớp lấy con dao mới buông xuống, hành động quá đỗi ngu ngốc, cô đưa mắt nhìn Du Minh, cậu ta cũng chăm chú nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“À!” Hít thở vài hơi cô nói “Tôi… Vừa mới ngủ gật.”
Trong lòng Trương Oanh Oanh niệm chú chỉ mong đối phương không hỏi tiếp, Du Minh quả nhiên không truy hỏi, cậu ta một mặt toàn dấy lên sự lo lắng: “Em đi nghỉ một chút, xong tôi sẽ gọi!”
“Không muốn.” Cô kiên quyết đáp.
Nấu ăn thú vị như vậy bỏ qua thì thật lãng phí, Trương Oanh Oanh chẳng nuôi tư tưởng trở thành đầu bếp chỉ là lấy việc này làm niềm vui.
Đang chăm chú nghe Du Minh nói, tiếng chuông lại vang lên. Trương Oanh Oanh còn nghĩ là Nhuệ Luân quay trở lại, hào hứng ra mở cửa. Chạy đến phía cổng, ngoại trừ một thùng giấy đặt ở phía trước thì không còn ai khác, mang theo sự đề phòng mà tiếp cận nó.
Một lát sau thùng giấy được rạch ra để lộ những quyển sách mới tinh, Trương Oanh Oanh lại nhớ đến câu nói của số 0, cô lẩm bẩm: “Cũng biết giữ lời hứa.”
Lời nói ra rất nhỏ, bên phía số 0 lại nghe thấy không sót một chữ, khóe miệng anh đã dần kéo lên cao.
Nhận được lợi ích từ người khác, Trương Oanh Oanh cứ vậy mà bê vào nhà. Sau này cũng như vậy, lời cảm ơn sẽ không bao giờ dùng đến nó, cho dù đối tượng có là ai đi nữa. Cô tin chắc là vậy, sự kiêu ngạo của bản thân sẽ không bao giờ mất đi, cho dù là Tề Băng cũng chưa từng nghe thấy lời này phát ra từ miệng cô.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 356 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Thứ 2]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 355 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】[Thứ 3]
Vết thương của Du Minh đã không còn trở ngại, hôm nay cậu ta là người cầm lái. Trương Oanh Oanh quay lại trường học sau ba ngày vắng mặt, người đầu tiên hỏi han là giáo viên chủ nhiệm.
Trương Oanh Oanh cười tươi như nắng sớm, giảo hoạt: “Em bị sốt, mấy ngày nay nhờ có anh trai chăm sóc.”
Mộc Thi nhìn sang Du Minh, cười nhẹ hỏi: “Hai đứa sống cùng nhau sao?”
Cậu ta cười để đáp lại: “Vâng ạ, em thuê nhà của em ấy.”
“Sắp đến giờ học rồi, hai người các em mau trở về lớp của mình đi.” Nói rồi Mộc Thi khẽ lướt qua hai người.
Trương Oanh Oanh kéo tay Du Minh hỏi nhỏ: “Cái cô đấy tên gì?”
“Là giáo viên chịu trách nhiệm cho lớp em mà?” Cậu ta mở to mắt đáp.
“Thì biết, nhưng tôi còn chưa biết tên.”
“Mộc Thi, cô ấy chuyển đến vào hai năm trước rất có tâm với nghề.”
Cô gật đầu liên tục y chang con cún to biết nghe lời, số 0 chỉ thấy màn hình chuyển động dữ dội. Trở về lớp của mỗi người, Du Minh thì không vấn đề gì, Trương Oanh Oanh lại rất có vấn đề. Lớp học đều giữ cho cô một ánh mắt, có ghét bỏ, có ngưỡng mộ, đố kỵ, ganh ghét… Tốt thì ít mà xấu thì nhiều, cô như trở thành ác ma của 11D9.
Vắng mặt nhưng vệ sinh lớp phải giữ gìn cẩn thận, thành viên trong lớp không dám đá động làm cho cô khó chịu. Dưới những ánh mắt như nhìn thấy ma, Trương Oanh Oanh đều gạt sang một bên, đi về chỗ ngồi.
“Thanh Anh hôm nay lại trốn học à?” Cô hỏi.
“Từ ngày hôm đó đã nghỉ.” Nhuệ Luân vươn vai đáp.
“Được rồi, các em lấy giấy ra làm kiểm tra.” Người vừa bước vào là giáo viên dạy văn, giọng nói đầy nội lực, có uy lực vô cùng.
Phía dưới một lời than thở cũng không dám thốt ra, ai đó đã đồn rằng học sinh mới chuyển đến rất ghét tiếng ồn.
Từ một lớp không có kỷ cương, không xem ai ra gì bây giờ nghiêm túc như một lớp chọn. Trong lòng mỗi người nươm nớp lo sợ không biết cô xuất hiện vào giây phút nào, bởi vì thế mà chẳng dám hó hé trong tiết học. Ba ngày qua giữ sự im lặng mà ngồi trong lớp, thầy cô toàn trường biết được tin tức không ngại thể hiện nhiều một chút.
Giáo viên dạy văn nhìn Trương Oanh Oanh như một vị cứu tin.
Trương Oanh Oanh nghe lời nói vừa rồi nhưng không thể hiểu, đến khi Nhuệ Luân tốt bụng đưa đôi giấy xuống cô mới có phản ứng hỏi: “Là sao vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT