Cả ba đi vào một quán cafe cách trường không quá xa, không gian yên tĩnh nhìn sang trọng hẳn ra, đoán chừng chủ quán không phải là người nhiều đời gắn bó với vùng đất này.
“Chủ quán này là…”
Thanh Anh cúi đầu đưa tay chỉ qua chỗ của Nhuệ Luân: “Mẹ của nó.”
“À!”
Số 0 lại nhai cái câu:【Mặt cô cũng đủ dày.】
Vừa nãy còn nói năng chẳng ra gì, bây giờ lại vào quán mẹ người ta. Nhưng nơi này lại rất đúng ý, mặt dày một chút cũng không sao.
Trương Oanh Oanh tiện thể hỏi luôn Thanh Anh để sau này không có bỡ ngỡ: “Vậy gia đình của mày làm gì?”
“Đánh bắt cá trên sông.” Không có gì để e ngại, Thanh Anh nói thẳng.
“Ồ!”
Nhuệ Luân từ khi ngồi xuống đã không nói gì, gương mặt vẫn điềm đạm. Trương Oanh Oanh gạt sang một bên trò chuyện như thường, bản thân chưa từng nói hai từ cảm ơn và xin lỗi.
Bây giờ và sau này điều không nói, bởi vì không có tư cách để nói.
“Vùng đất rộng 70.445 ha này, tụi bây có biết tin đồn nào liên quan đến vật gì giá trị hay không?”
Thanh Anh trả lời trước: “Tao biết đường bờ biển dài 23km thôi, gồm 50% là rừng.”
Trương Oanh Oanh cười khổ, thông tin này số 15 cho cô nhìn ra qua rồi, cái muốn hỏi có phải là vị trí địa lý hay lịch sử hình thành đâu?
“Nếu mày tin.” Nhuệ Luân mở miệng.
Trương Oanh Oanh liền đáp: “Tin!”
Tin mới lạ đấy, nhưng trước hết cần có một cái gì đó lắp vào khoảng trống trong đầu, Trương Oanh Oanh trước khi đáp đã quyết định, nghe cho vui.
“Một đổi một.”
Cô xoay qua nhìn Thanh Anh thì được giải thích như sau: “Nó nói một câu chuyện thì đổi lấy một thông tin.”
Cô chớp mắt gật đầu: “Không tồi.”
“Những chuyện trên vùng đất này hoàn toàn không liên quan đến khoáng sản, chỉ liên quan đến vấn đề của cõi âm, người khác thêu dệt chuyện ma mị không ít.” Nhuệ Luân nghiêm túc nói.
Có hơi thất vọng nhưng nếu chuyện về vật cổ có giá trị được đồn đại tràn lan thì cần gì đến cô, lại là quyết định nghe cho vui.
Nhuệ Luân bắt đầu vào câu chuyện đầu tiên: “Người khai hoang vùng đất này mang họ Sở, cha của ông ta là thầy bùa hay thầy pháp gì đấy!”
Rầm!
【Cô đang mất bình tĩnh.】
Nhuệ Luân im bặt, Thanh Anh bị dọa cho giật mình, mẹ của Nhuệ Luân đang ở trong quầy cũng đưa mắt nhìn ra, Trương Oanh Oanh biết không hay nhưng sự kích động đã dân đến đỉnh điểm, kiềm làm sao được? Mấy ngày nay đi lung ta lung tung chẳng khác gì mấy bà điên, một thông tin cơ bản cũng không tìm ra được, hôm nay xem như gặp may rồi.
“Tiếp đi, tiếp đi tao đập con muỗi.”
Lời nói điêu ngoa của cô khiến Nhuệ Luân không thể chấp nhận, bên ngoài có muỗi còn được trông quán này tuyệt đối không.
Trương Oanh Oanh cảm thấy lấn cấn liền hỏi: “Khoan đã, mang họ Sở lại cha của ông ấy là sao?”
Trương Oanh Oanh đầu óc nhạy bén lại lấn cấn chỗ đó.
Chuyện này Thanh Anh cũng biết khá rõ, bởi vì nhiều đời trải qua vùng đất này, chí ít cũng được nghe: “Nói cho dễ hiểu người khai hoang là ông nội của Sở Dật, ông cố của nó làm cái nghề đấy.”
Vẫn là Thanh Anh nói chuyện có đầu có đuôi.
Nhuệ Luân hơi cau mày, lại kể tiếp: “Nhà Sở Dật gần với sông lớn, chỗ đất đó cực kỳ không tốt, trước khi ông cố của Sở Dật chết đã nói chỗ đất trước nhà có quan tài cổ được chôn vùi cùng một số vật dụng thời xưa, bên hông nhà là nơi chôn xác của nhiều người, phía sau nhà có con quỷ không đầu, mỗi đêm điều đi tuần tra. Trước đây có cây cam là nơi ở của quỷ nữ nhưng khi Sở Dật năm tuổi đã bị sét đánh trúng, còn lại cái gốc.”
Trương Oanh Oanh nghe đến say mê, đứa ngồi bên cạnh đã tái mặt từ lâu. Nhuệ Luân nhướng mày nhìn cô chằm chằm, ý là đổi lấy một thông tin.
“Mày hỏi tao mới trả lời được.”
Nhuệ Luân hỏi: “Sao mày biết đến Sở Dật?”
Chuyện này thì sao làm khó được Trương Oanh Oanh, có lý do chính đáng cả không phải do thông tin cung cấp gì đâu, cô đáp: “Mới dọn về thì gặp nó, tao gọi lại mà nó cứ bỏ chạy, đi chợ hỏi người ta thì biết.”
Cô lập tức hối thúc “Chuyện kế tiếp!”.
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Nhuệ Luân nhìn Thanh Anh: “Thằng ngồi cạnh mày cũng biết.”
Thanh Anh gật đầu: “Tao nghe mẹ nói lại, chỗ đất trước đây của nhà họ Sở được người khác đến xây nhà, nay có người dọn vào rồi. Gia đình nhà họ Sở không phải nghèo như bây giờ, nghe ông bà nói cũng thuộc dạng khá giả sau này lụi tàn mà không rõ nguyên do, có lẽ là vì căn bệnh không thể chữa của ông nội nó, nguyên nhân mà mọi người hay đổ lỗi là do mảnh đất đó gây nên.”
Nói xong Thanh Anh cũng nhìn Trương Oanh Oanh như cái cách Nhuệ Luân từng nhìn. Cô không thiên vị ai cả, cây ngay không sợ chết đứng: “Muốn biết gì?”
“Nhà mày ở đâu?”
“Tuần sau đến nhà tao chơi là biết, bây giờ người trong nhà đang có bệnh, không tiện.”
Nhuệ Luân uống một ngụm nước ép, bắt đầu kể câu chuyện thứ ba: “Hai ngày nay mọi người đang đồn đại về việc mất tích của một nam sinh trong trường, cộng với việc đang xôn xao ở đầu ngõ cuối xóm, nên ai nấy cũng đổ lỗi cho người mới dọn vào ngôi nhà kia.”
【Ngôi nhà cũ của gia đình Sở Dật bị đập bỏ lâu rồi, căn nhà cô đang ở là xây mới hoàn toàn, thời gian thi công là hai tháng, không phát hiện bất cứ thứ gì khi xây dựng.】Số 0 đính chính.
Trương Oanh Oanh hít sâu một hơi: “Hỏi đi.”
“Đồng tử của mày sau lại có màu tím?” Một câu hỏi lạc quẻ của Nhuệ Luân khiến cô không biết trả lời làm sao.
Cô nhíu mày đáp: “Tự nó như vậy.”
Thông thường câu trả lời nhận được là do từ cha mẹ, nhưng Nhuệ Luân có được một đáp án rất mờ mịt. Đối với vùng đất này, người có đồng tử khác màu nâu hoặc đen là rất hiếm, nhưng chỗ của Trương Oanh Oanh là chuyện rất đỗi bình thường. Tề Băng đồng tử cùng với tóc có màu vàng, Quan Nghi là màu xanh lá y như màu mắt rắn trên vai trái, Hàm Nghiêm là người đặc biệt nhất đồng tử có màu đỏ là màu của máu, giao tiếp bằng ánh mắt trở nên khó khăn với Trương Oanh Oanh khi người đó là Hàm Nghiêm.
Còn có một số người hai đồng tử là hai màu khác nhau, đứa trẻ trở nên mất giá trị lợi dụng sẽ có tác dụng về mặt kinh tế. May mắn thì toàn thây, không thì nội tạng ở quốc gia này, đôi mắt ở phương trời nào đó.