Mọi thứ đã sẵn sàng, cô bày tất cả ra bàn chuẩn bị bát đũa cho Du Minh, còn cẩn thận rót cốc nước cho cậu ta, hành động này khiến số 0 ngứa mắt vô cùng. Trương Oanh Oanh ít khi ăn vào ban đêm, một bữa ăn trước bảy giờ sáng, một bữa ăn trước một giờ chiều, một bữa ăn trước sáu giờ tối.
Qua giờ xem như bỏ bữa, trước đây Tề Băng chu đáo có dấu lại một chút thức ăn mỗi khi cô không ăn đúng giờ. Giống cái buổi tối trước khi đi làm nhiệm vụ, nhưng lúc đó cô lại giận dỗi Hàm Nghiêm, muốn giấu chuyện hình xăm nên không dậy ăn.
“Em không ăn sao?” Du Minh thấy cô không động đũa, bản thân cũng không dám.
Trương Oanh Oanh lắc đầu, còn đang nhớ lại tối hôm đó.
Cậu ta đặt đũa xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người2.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!3.
Chú Nhỏ4.
Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ=====================================
“Cầm lên!” Cô gằn giọng, liền thở nhẹ ra một hơi “Không phải ngại, thân hình quyến rũ của anh điều bị nhìn thấy hết rồi.”
Có biết bao nhiêu là cách làm người ta giảm bớt cảm giác ngại ngùng, cô lại dùng cách độc ác nhất là khơi gợi lại vết thương chưa kịp lành.
Gương mặt ửng đỏ của Du Minh được quay rất rõ, truyền đến màn hình của số 0.
【Cô nhìn chằm chằm làm gì? Muốn lột đồ người khác như vậy sao?】
Mặc kệ số 0 công kích, Trương Oanh Oanh chỉ biết nhịn và nhịn. Không kiềm chế được mà trả lời thì lại giống như lúc đi chợ, người khác còn tưởng cô bị thần kinh.
Ăn uống no nê thì ai về phòng nấy, Trương Oanh Oanh cẩn thận khóa cửa phòng lại, là thói quen. Trước và sau khi có người đến sống cùng điều làm như thế, bây giờ là lúc tính sổ vị cấp trên.
“Anh có ý gì?” Cô lãnh đạm hỏi.
Một lúc lâu mới có hồi đáp:【Giúp cô hòa nhập có việc gì sao?】
Không phải chuyện đó, cô rõ ràng là muốn hỏi lúc nãy vì sao số 0 cứ buông lời chọc tức người khác.
“Kế hoạch của anh tôi không có ý kiến, sống chết đều làm theo.” Trương Oanh Oanh di chuyển lại tấm gương dài, có thể thấy từ đầu đến chân “Nhưng lúc nãy thái độ của Boss có vẻ không đúng lắm.】
【Tôi lại không nhận ra có điểm khác thường.】
“Thôi bỏ đi, nhiệm vụ quan trọng hơn.” Cô nói tiếp “Mấu chốt ở đây là Sở Dật, tôi tiếp cận cậu ta là được chứ gì.”
【Ngày mai cô cần phải đến trường.】
“Ừm."
Trương Oanh Oanh lập tức trở nên kích động: “Nhanh vậy sao? Tôi còn chưa chuẩn bị gì.”
【Năm học chỉ mới bắt đầu, cô không cần làm quá như vậy.】
Gương mặt tỏ rõ sự chán ghét, cô mở toang cửa sổ chăm điếu thuốc: “Anh chẳng biết gì.”
【Nói thử thử xem.】
Cô vừa nhớ đến ký ức lúc đó vừa kể lại: “Đầu ốc của tôi may mắn hơn những người thường một chút mới không bị làm sao, nhưng chị Tề Băng và Quan Nghi thì không như vậy, bọn họ sau những buổi học trở thành bao cát cho người khác tùy ý đánh, Bà La Sát và những tên Quỷ Nhỏ chỉ đứng giám sát.” Giọng nói nghe ra có chút buồn bã “Nó làm tôi bị ám ảnh.”
【Bản thân chưa trải qua thì ám ảnh cái gì?】
“Giết gà dọa khỉ, anh chưa từng nghe qua sao?”
Hút một hơi thật sau, điếu thuốc trở thành chấm đỏ hệt như con mắt của quỷ. Gió lùa qua cửa sổ, thổi bay vài cọng tóc của cô, khung cảnh cả hai nhìn được chỉ là màn đêm huyền diệu.
Trương Oanh Oanh dập tắt điếu thuốc, lại nói: “Một mình tôi đi đánh những đứa còn lại, sau này chị Tề Băng và Quan Nghi có bị đánh cũng là giả vờ qua mặt bọn người Quỷ Nhỏ mà thôi.”
【Có bị thương không?】
Người trên đảo số lượng không ít, một mình làm sao đánh lại hết, bị thương là chuyện đương nhiên. Thời điểm đó phải nói là vô cùng thê thảm, màu đỏ của máu bao phủ lấy cơ thể, mùi tanh nồng bủa vây. Trương Oanh Oanh đợi mọi người đi ngủ mới dám vác mặt về phòng, rúc trong nhà vệ sinh tắm rất lâu.
Cô không nói cụ thể diễn cảnh bản thân của mình lúc đó, chỉ qua loa vài câu: “Gãy vài cái xương, bây giờ cũng lành rồi.”
Đời người chỉ mới trải qua mười bảy năm nhưng chuyện làm được không ít, Trương Oanh Oanh nhìn ra phía rừng cây lại thấy cái bóng trắng lởn vởn ngay đó, nhất quyết đóng cửa lại không quan tâm chuyện thừa thãi.
【Sợ rồi sao?】
“Sợ thật.”
Cả hai điều ngầm hiểu làm gì có chỗ cho nỗi sợ, nếu sợ bọn họ đã sớm bỏ mạng, không có cơ hội làm những người ưu tú như hiện tại.
Lạ chỗ cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, đúng năm giờ sáng là tự động mở mắt, cô tỉnh táo mắng: “Mẹ nó!”
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 363 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】- Thứ 2
Cô trở người, lẩm bẩm: “Ngày nào cũng nhắc, sợ tôi quên hay gì?"
【Vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng, dùng bữa xong rồi đi học.】
Mắt nhắm mắt mở cô đi đánh răng, nhìn vào tấm gương nhe răng cười một cái. Số 0 bị hành động này làm cho ngu người, bất giác mà cười theo, Trương Oanh Oanh không xinh đẹp đến nỗi làm người khác lay động, nhưng điểm nhấn là nụ cười, giúp cho tâm trạng người khác trở nên tốt đẹp hơn.
Đi xuống phòng bếp mặc chiếc tạp dề, cô hỏi: “Hôm nay nấu món gì?”
Xem như đã đến lượt số 0 thể hiện, hôm qua vị cấp trên có nói sẽ không dạy miễn phí, Trương Oanh Oanh lại quên rồi.
【Cô sẽ làm được gì?】
Cô bắt đầu cho gạo vào nồi, liền nghe được tiếng cười của số 0.
“Anh cười cái gì? Tôi học nhanh lắm đấy.” Chần chừ một chút lại nói tiếp “Anh không dạy miễn phí nữa thì tôi nhờ Du Minh dạy cũng được."
【Tôi nói đùa.】
Đáp cũng nhanh đấy!
Số 0 điềm đạm nói: “Bữa sáng không ăn cơm, nấu cháo đi.”
Từng bước, từng bước cấp trên hướng dẫn cấp dưới nấu ăn, nhìn vào ai mà biết họ thực sự là cái gì? Du Minh không có lười nhác cũng dậy nhưng không sớm bằng cô, hắn mở cửa phòng đã nghe được mùi thức ăn thoang thoảng.
“Dậy sớm thế?”
Trương Oanh Oanh quay người lại cười một cái rõ xinh: “Thói quen ấy mà.】
Nhìn cái mặt bị hút hồn của cậu ta, số 0 cũng đoán được cô vừa làm ra hành động gì. Lại dở chứng chăm chọc:【Còn nói là ám ảnh, sáng ra cười như gặp được người mình thích.】
Cô không thể đáp lại nhưng có thể trả lời nhất định sẽ cho cấp trên biết, thế nào là bộ mặt giả tạo, càng không muốn đến trường thì càng phải tỏ ra bản thân rất mong chờ, rất hào hứng, bởi vì bên cạnh còn có người khác, phải diễn cho họ xem.