Hắn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng thật kỳ lạ, phía sau chẳng có bóng người nào, trong con hẻm nhỏ ẩm thấp, chỉ có mỗi Trương Sinh và những mảng rêu xanh trên hai bức tường cũ đìu hiu thẳng tắp, dù hắn cố nghĩ rằng âm thanh đó là tiếng động vật chạy loạn phát ra, thì cách nghĩ này cũng thật gượng ép.
Dường như linh tính mách bảo, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm vô hình nào đó đang âm thầm tìm đến, mà bản thân hắn cũng không biết chính xác đó là gì, chỉ thấy lồ ng ngực vừa yên ổn lại trở nên vô cùng hồi hộp.
Trương Sinh dứt khoát quay đầu, hắn nghĩ nên nhanh chóng rời khỏi đây, cố trấn an mình và tiến vội về phía cuối hẻm.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên từng hồi, thông báo cuộc gọi đến từ Tiết Đông Phong, Trương Sinh vừa đi vừa nghe máy và nói cho anh biết vị trí của mình, tháo mắt kính ra, rồi cẩn thận cho vào túi áo khoác.
Đoạn đối thoại chưa kết thúc, tiếng bước chân phía sau lại vang lên, mỗi lúc càng gần hơn, mỗi lúc càng dồn dập.
Trương Sinh dừng lại, hắn quyết định quay đầu nhìn phía sau lần nữa, liền trông thấy một thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao lớn đang tiến gần, mái tóc của anh ta đen óng dưới tia nắng chiều yếu ớt soi vào con hẻm, che mất nửa gương mặt nam gầy, chỉ để lộ con ngươi xám màu lạnh lẽo khi nâng mí mắt nhìn về phía Trương Sinh.
Bị Trương Sinh phát hiện, bước chân người đó bất ngờ chậm lại, trên tay anh ta cầm một khẩu súng ngắn, đứng cách Trương Sinh chỉ còn vài bước chân.

Khi người đó ngẩng đầu nhìn trực diện Trương Sinh, hắn mới nhận ra anh ta chính là trợ lý của Lâm Vỹ Cường.
Anh ta nheo mắt, giương súng về phía Trương Sinh, trong lúc chấn kinh tột độ, Trương Sinh nhất thời quên mất cả đôi chân mình, khắp tế bào trên cơ thể run lẩy bẩy.
Trương Sinh dẫu có ngốc tới đâu cũng có thể hiểu ra, Lâm Vỹ Cường sai anh ta đến đây nhất định là muốn giết người diệt khẩu.
Hắn biết rõ, sáu năm trước Lâm Vỹ Cường giữ lại cái mạng của mình là bởi vì hắn vẫn còn giá trị, giúp ông ta không bị cảnh sát nghi ngờ, hơn nữa hắn bấy giờ là nhân chứng duy nhất của vụ tai nạn, nếu hắn đột ngột xảy ra chuyện, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ điều tra ra chân tướng thật sự của vụ tai nạn năm đó.

Nay mọi chuyện đã lắng xuống, giữ hắn lại cũng chỉ khiến đêm dài lắm mộng, nhưng điều làm Trương Sinh không ngờ được là ông ta lại hành động nhanh như vậy.
Hắn loạng choạng lùi về sau vài bước, đôi mắt hạnh mở to hiện lên toàn là sợ hãi.
Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, Tiết Đông Phong linh cảm chuyện chẳng lành, đối với loại người nham hiểm như Lâm Vỹ Cường, anh không khó để đoán ra ông ta sẽ ra tay giết người diệt khẩu.
Anh lập tức chạy đến địa điểm mà hắn đã nói qua điện thoại, đồng thời tiếp tục gọi vào số máy của Trương Sinh.
Hắn nhìn vào màn hình di động, con ngươi lóe lên vài tia hy vọng, nhằm không để Trương Sinh có cơ hội nghe máy, trợ lý của Lâm Vỹ Cường lạnh lùng nổ phát súng đầu tiên, viên đạn bắn xuyên qua xương cổ tay, cảm giác đau đớn khiến Trương Sinh bất lực buông điện thoại, ôm cái tay đau đầy máu me của mình, hắn chạy trối chết về phía cuối hẻm.
Anh ta giương súng lên, ngắm theo bóng lưng Trương Sinh trước mặt, định kết liễu con mồi đang hoảng loạn đang tìm đường bỏ chạy.
Đột nhiên có một chiếc Moto lao vào hẻm, thu hút sự chú ý của anh ta, người trên xe dáng dấp cao gầy, đầu đội mũ Fullface màu đen, có mang theo súng ngắn, điều khiển xe đi thẳng về phía Trương Sinh.
Chiếc Moto dừng lại trước mặt Trương Sinh, anh nói to:
" Lên xe."
Trương Sinh bất ngờ nhận ra giọng nói của người lái Moto chính là Tiết Đông Phong, không cần suy nghĩ, hắn lập tức ngồi lên xe.
Khi trợ lý của Lâm Vỹ Cường định nổ súng ngăn cản hai người họ chạy thoát, thì Đông Phong đã hành động trước nhằm đánh lạc hướng đối phương, anh dứt khoát bắn về phía tên trợ lý hai phát đạn.

Trong lúc anh ta tìm chỗ tránh đạn, thì Đông Phong đã nhanh chóng quay đầu Moto và phóng ra khỏi con hẻm, lẫn vào dòng xe đang lưu thông trên đường rồi đi mất, thành công cứu được Trương Sinh.
Bốn giờ chiều như đã hẹn, Bạch Kinh Vũ đến đón Dạ Vũ cùng đi dự tiệc sinh nhật của Lâm Vỹ Cường.
Trên đường di chuyển đến nhà hàng, Dạ Vũ kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng cho cậu ta biết, nghe xong, Bạch Kinh Vũ tỏ ra rất bất ngờ, đặc biệt khi biết được Lâm Vỹ Cường là thủ phạm trong vụ tai nạn sáu năm trước, càng khiến cậu ta cảm thấy bị sốc vô cùng.
Cậu ta ngồi ở ghế lái, đôi bàn tay tinh tế như ngọc, thuần thục điều khiển vô lăng, trong bộ vest màu xám lông chuột nhã nhặn, Bạch Kinh Vũ như nam nhân bước ra từ tranh vẽ.
Khi nét kinh ngạc trên gương mặt tuấn tú vơi đi, cậu ta quay sang nói với cô:
" Tôi từng nghe ba tôi nói, sau khi công ty Gia Phát vướng vào vụ kiện tụng với Phong Thị, thì Lâm Vỹ Cường đã phải chấp nhận bồi thường một khoản khổng lồ cho Phong Thị, sau đó là lần lượt các cổ đông lớn nhỏ đều rút vốn đầu tư, chỉ trong một thời gian ngắn cố gắng cầm cự, Gia Phát phải tuyên bố phá sản, Lâm Vỹ Cường rơi vào suy sụp và mất tích khỏi ngành thời trang.

Gần đây ông ta mới lại xuất hiện, đột nhiên có hứng thú với bất động sản, rồi quyết định đầu tư vào dự án của công ty mà ba tôi đang là cổ đông."

Dạ Vũ không lấy làm lạ, với con người xảo quyệt và thận trọng như Lâm Vỹ Cường, có lẽ sau khi gây ra tai nạn cho ba mẹ cô và Tiết phu nhân, chắc chắn ông ta phải lánh mặt một thời gian, tránh để xảy ra sơ hở ngoài ý muốn, bị người khác nghi ngờ.
" Tôi không quan tâm ông ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, tôi chỉ một lòng muốn ông ta trả giá, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất khiến Lâm Vỹ Cường không thể trốn thoát."
Cô gắt gao nhìn dòng xe vượt qua trước mặt, Bạch Kinh Vũ thoáng trông thấy con ngươi trong veo đẹp đẽ như hổ phách ẩn chứa một nỗi uất hận khó tả, khiến cậu ta bỗng thấy xót xa.

Dạ Vũ quay sang nói với cậu ta:
" Vì vậy Kinh Vũ, một chút nữa ở buổi tiệc, có thể nhờ cậu giúp bà chị này một chuyện không?"
Kinh Vũ vội quay đi, tập trung vào vô lăng, che giấu cảm xúc xấu xí trên mặt, cậu ta không muốn để Dạ Vũ trông thấy bộ dạng thương hại này của mình:
" Chị muốn tôi giúp chuyện gì thế?"
Dạ Vũ lấy ra một chiếc USB đang chứa bằng chứng Lâm Vỹ Cường phạm tội, nói về kế hoạch đã bàn tính cùng Tiết Đông Phong, và đương nhiên Bạch Kinh Vũ đã không từ chối việc giúp đỡ cô.
Mười lăm phút sau, tại nhà hàng Hoàng Gia, nơi nổi tiếng là một trong những chuỗi nhà hàng cao cấp nhất thành phố S, buổi tiệc sinh nhật của Lâm Vỹ Cường đã bắt đầu.
Dạ Vũ khoác tay Bạch Kinh Vũ tiến vào đại sảnh, xung quanh đã lấp kín khách mời, không gian rộng lớn sáng bừng dưới ánh đèn pha lê.
Bạch Kinh Vũ đưa cô đi chào hỏi vài người quen biết của cậu ta, đa phần những người đến dự đều là đối tác làm ăn và bạn bè cũ, mới trong giới kinh doanh của Lâm Vỹ Cường, không chỉ riêng lĩnh vực thời trang.
Ngoài những vấn đề liên quan đến lĩnh vực thời trang ra, thì những câu chuyện vui vẻ giữa Kinh Vũ và họ dường như không liên quan gì đến cô, thế nên Dạ Vũ chỉ có thể đứng bên cạnh cậu ta, nở một nụ cười chuyên nghiệp, giống như mọi khi cô theo Đông Phong đi gặp khách hàng.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Dạ Vũ âm thầm quan sát xung quanh, điều khiến cô ngạc nhiên là không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vỹ Cường.
Bạch Kinh Vũ nhìn ra vẻ nôn nóng trên mặt cô, cậu ta thỏ thẻ vào tai cô như một lời nói đùa, rằng: "Đừng quá sốt ruột, nhân vật quan trọng thường là người xuất hiện sau cùng."
Cánh cửa bên trái sân khấu mở ra, Lâm Vỹ Cường ăn mặc sang trọng, nở một nụ cười bừng sáng đầy vui vẻ bước vào, dáng đi vẫn cứ toát lên vẻ thanh cao, kiêu ngạo.
Dạ Vũ chuyển tầm mắt, nhìn ông ta chằm chằm, mọi cảm xúc kích động giống như ngọn núi lửa bên trong lồ ng ngực, dòng chảy dung nham của nó âm thầm thiêu rụi từng tế bào trên cơ thể cô, gương mặt nóng bừng, đôi mắt cay đỏ như vương phải bụi.

Bất ngờ, Lâm Vỹ Cường đã phát hiện ra ánh nhìn dữ dội của cô, ông ta lấy làm ngạc nhiên khi vô tình trông thấy.

Lâm Vỹ Cường trực tiếp bước tới gần cô.
" Chào Lâm tiên sinh."
Cô vội vàng giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình, cúi đầu chào ông ta bằng vẻ lịch thiệp như vẫn thường làm với khách hàng, chỉ khác là lòng tràn ngập khó chịu.
Ông ta tỏ ra hòa nhã, đưa ly rượu đến gần Dạ Vũ, chân thành nói.
" Tôi nhận ra cô, chính là người tôi đã gặp trong cửa hàng Hôi Vân, hôm ấy tôi đi vội đã đánh rơi đồng hồ, chiếc đồng hồ đó là bà xã tôi tặng, nên rất quan trọng, may mà cô nhặt được nhờ nhân viên cửa hàng gửi lại cho tôi, thật lòng rất cảm ơn cô, tôi có thể mời cô một ly không?"
" Lâm tiên sinh thật khách sáo, ông không những là người tài giỏi trong kinh doanh, còn là người chồng rất yêu thương vợ."
Được khen ngợi, nụ cười trên môi Lâm Vỹ Cường đặc biệt sáng.
MC buổi tiệc mời ông ta tiến lên sân khấu, Lâm Vỹ Cường đành phải chào tạm biệt cô rồi quay đi.

Ngay sau đó, Bạch Kinh Vũ cũng âm thầm rời khỏi bàn tiệc.
Khi Lâm Vỹ Cường đang đứng trên sân khấu, với những tràn vỗ tay giòn giã cùng sự tán thưởng và ngưỡng vọng của những kẻ bên dưới, thì màn hình rộng phía sau lưng ông ta phát lên đoạn Video, chính là đoạn Video được Trương Sinh quay lại cuộc trò chuyện trong ô tô khi đến gặp ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play