Anh lùi lại, thất thần ngồi huỵch xuống ghế, những tờ giấy rơi vãi khắp dưới chân, một tay ôm lấy cái đầu đau nhức của mình, cố gắng bình tĩnh.
Tống Dật trông thấy cơn kích động dường như đã tạm thời lắng xuống, anh ta dè dặt cúi người gom nhặt từng mảnh giấy bị Đông Phong vứt đi, xếp chúng ngay ngắn và đặt lại trên bàn.
Phía sau bóng tối hiu hắt phủ lên vai anh, đôi mắt phượng ửng đỏ óng ánh sau ánh đèn vàng nhập nhoạng, Đông Phong hít thật sâu, cố nuốt trôi thứ cảm giác hỗn loạn trong lồ ng ngực mình, nó giống một quả bom không hẹn giờ, bất cứ khi nào cũng có thể bùng nổ mà ngay cả anh cũng chẳng tài nào kiểm soát.
Sau khi xem đi xem lại những gì bên trong bìa hồ sơ, anh rơi vào trầm tư một lúc khá lâu.
Từ bản kết luận điều tra cho thấy những lời Tống Dật nói đều là sự thật, Đông Phong cẩn thận suy nghĩ:
" Tư Không Vũ Hạo thường ngày không biết dùng bia rượu, nhưng cũng chẳng thể khẳng định ông ta sẽ không dùng bia rượu, dẫn đến tai nạn thương tâm năm đó.

Xe của mẹ tôi sau khi va chạm đã bốc cháy gần như là hoàn toàn, có thể kịp thời mang thi thể của bà và anh tôi ra khỏi hiện trường vụ cháy một cách toàn vẹn đã là điều may mắn, như vậy những chứng cứ có thể thu thập được vô cùng ít ỏi, chỉ dựa vào lời khai của nhân chứng mà đưa ra kết luận này có hơi vội vàng."
Tống Dật hoài nghi hỏi anh:
" Tiết tổng, anh cho rằng vụ tai nạn này không liên quan đến ba của cô Tư Không?"
Đông Phong thở dài, anh cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, mù mịt:
" Tôi không biết, nhưng tôi rất hy vọng là như vậy."
Tống Dật lấy ra từ túi áo vài tấm ảnh của một người đàn ông đưa đến tay anh, hắn mặt áo thun cổ tròn xanh lá và quần jean dài bạc màu, trên mặt có một nốt ruồi lớn ở cánh mũi trái, mắt hạnh và mang màu da nâu đồng.
" Tiết tổng, người này tên là Trương Sinh, ba mươi hai tuổi, nhân chứng của vụ tai nạn năm đó.

Như trong kết quả điều tra có ghi rõ, anh ta khai trước khi hai chiếc ô tô va chạm nhau, anh ta đã nhìn thấy một chiếc xe đang đi ngược chiều với tốc độ rất nhanh và có dấu hiệu không làm chủ được tay lái, ít giây sau đó đã đâm trực diện vào xe của phu nhân, thời điểm xảy ra tai nạn là lúc bốn giờ chiều, đoạn đường ấy mọi ngày khá vắng vẻ và ít người qua lại, hôm đó đúng lúc Trương Sinh trở về sau khi tan làm, nên đã vô tình nhìn thấy."

Tống Dật bỗng dừng lại, đáy mắt ngập tràn thắc mắc:
" Nhưng theo những gì tôi điều tra được thì lời khai trước đó mà anh ta cung cấp cho phía cảnh sát không phải như vậy, tại hiện trường anh ta nói với cảnh sát rằng đã tận mắt trông thấy xe của phu nhân mất phanh đâm vào xe đi ngược chiều, không may sau đó liền bốc cháy.

Nhưng tôi thật sự không hiểu vì sao đến cuối cùng anh ta lại đột ngột thay đổi lời khai?"
Gió đông lùa qua từng kẽ tay anh, thổi tung góc giấy phát ra âm thanh sột soạt, trong đầu liên tục lẩm nhẩm cái tên: Trương Sinh, Trương Sinh.
" Nói như vậy nếu muốn lật lại vụ tai nạn năm xưa thì nhất định phải tìm ra người này trước đã."
Tống Dật đáp lời anh:
" Tôi được biết Trương Sinh hiện tại không sống trong thành phố S, nghe nói sáu năm trước sau khi vụ án kết thúc, anh ta đã rời nhà và đến thành phố bên cạnh làm việc."
Giọng anh nhỏ và trầm, nghiêm nghị bảo Tống Dật tiếp tục điều tra:
" Tập trung vào anh ta, dù có lật tung cả Hoa Hạ này cũng phải tìm cho ra cái tên Trương Sinh đó."
" Vâng."
Cầm chắc tấm ảnh trong tay, anh nhìn thật kỹ và lưu nhớ đặc điểm của người này.

Trái tim anh mù mịt, xốn xang.

Không biết được sau khi tìm gặp Trương Sinh thì mọi chuyện có như anh mong đợi.

Đông Phong tự hỏi chính mình: Nếu năm đó ba em thật sự là người gây ra tai nạn vậy thì chúng ta sẽ phải nhìn nhau như thế nào? Nếu không là như vậy, thế thì để tôi dùng cả đời này để bảo hộ em? Nhưng mà Dạ Vũ, tôi vô cùng, vô cùng hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, cơn ác mộng này cũng nên tỉnh lại rồi.
" Tiết tổng, còn một tuần nữa cô Tư Không sẽ rời khỏi Tử Đằng, anh thật lòng muốn nhìn cô ấy đi như vậy sao?"
Nét u ẩn hiện lên trong mắt anh mỗi lần nhắc đến cái tên Dạ Vũ, Đông Phong lơ đãng ngả lưng vào ghế, thinh lặng lờ đi câu hỏi của Tống Dật.

Đặt lại ảnh Trương Sinh lên bàn, anh định châm thêm một điếu thuốc để làm tê liệt cái đầu nhức nhối, nhưng giọng nói khẽ khàng của Dạ Vũ lại vô thức vọng đến bên tai: từ nay về sau anh nên dừng lại việc sử dụng những thứ này đi, chúng rất có hại cho sức khỏe.
Ngón tay trên chiếc bật lửa do dự một chút sau đó thì hoàn toàn buông bỏ, lấy điếu thuốc đang nằm giữa đôi môi mỏng cho lại vào bao, rồi ném bừa nó lên bàn một cách chán chường.
Hành động này khiến Tống Dật ngạc nhiên, trước giờ anh chưa từng từ chối thứ này, những lúc căng thẳng và áp lực thay vì bày tỏ với người khác, anh chỉ im lặng gặm nhấm nó một mình, và thứ bên cạnh không thể thiếu chính là thuốc lá.
Tống Dật vẻ như thấp thỏm, hai ngón tay anh ta cứ liên tục tì miết nhau, mỗi lần định nói gì đó lại không kìm được cơn run khi trông thấy hàn khí trên người Đông Phong.

Đắn đo nửa ngày cuối cùng anh ta mới chịu hé môi:
" Tiết tổng, còn một chuyện mà tôi vẫn chưa nói cho anh biết."

Đông Phong đột nhiên quay lại, hàng mi cong dài dưới ánh đèn đặc biệt sắc sảo, đường nét nhu hòa trên gương mặt đầy vẻ nam tính hệt như bước ra từ trong tranh.
" Nói đi."
Chất giọng trầm ấm dễ nghe cất lên, nhưng dáng vẻ lại nghiêm lạnh vô cùng, anh ngồi đó, hờ hững uống một ngụm rượu chát.
" Tôi đã âm thầm cho người tìm gặp anh Lý, là tài xế riêng của lão gia lúc chưa sang Mỹ, sáu năm trước khi lão gia đến tìm cô Tư Không, anh ta đã chứng kiến không ít."

Đông Phong lập tức ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai [email protected] mày bỗng dưng u ám, nhìn thẳng vào đồng tử anh như có thể trông thấy toàn bộ biểu cảm dè dặt của Tống Dật, anh ta ngập ngừng:
" Tài xế Lý nói năm đó là bởi vì biến cố của Tiết Gia khiến lão gia không thể chấp nhận được, cộng thêm kết luận điều tra chỉ rõ nguyên nhân tai nạn là do Tư Không Vũ Hạo, thế nên lão gia sinh ra ghét bỏ và oán hận rất lớn với cô Tư Không.

Phong Thị mất đi niềm hy vọng, sau này cũng chỉ có thể đặt tâm huyết vào anh, trước đó lão gia nhiều lần đề nghị với anh về chuyện đi du học, nhưng ông làm sao không thấu được anh luôn chần chừ kéo dài thời gian là vì không nỡ xa cô ấy.

Biết được nếu ông ấy trực tiếp ngăn cản trong lúc đó nhất định anh sẽ không đồng ý, nên lão gia đã đưa ra điều kiện, chỉ cần cô Tư Không chủ động biến mất khỏi cuộc đời anh, lão gia sẽ cho cô ấy một khoản tiền lớn và hứa không làm khó tương lai hai mẹ con họ, không khiến gia đình cô ấy rơi vào cảnh chẳng chốn dung thân.

Bằng không sẽ..."
Đến đây Tống Dật lại do dự, có vẻ điều mà anh ta định nói ra còn tồi tệ hơn tưởng tượng của anh, vậy nên Tống Dật đã quyết định không nói rõ.
" Nhưng điều làm ông ấy bất ngờ chính là cô Tư Không đã từ chối nhận số tiền đó, cũng từ chối rời bỏ anh, kiên định muốn cùng anh đối mặt những bất hạnh, cho đến khi...Lão gia đã mạnh tay hơn, sau lần đó cô ấy đã âm thầm biến mất."
Đôi tai như tức khắc ù đi, Đông Phong lặng người, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có anh là kẻ ngu muội, yêu hận một người đến thấu tận tâm can, điên cuồng dày vò, điên cuồng mang vết thương trong tim mình làm lý do cho sự ích kỷ.
Cổ họng anh rát buốt, như thể có vật gì đó cực kỳ thô cứng và nhiều gai nhọn cứa vào, mọi chuyển động đều làm cho người ta đau đớn.

Gương mặt hoàn hảo dưới ánh đèn tái nhợt, anh lạnh giọng hỏi:
" Còn gì nữa?"
Không khí sương giá xung quanh như có áp lực vô hình đè lên người Tống Dật, đến mức làm anh ta nghẹt thở, hết sức dè dặt nói tiếp:
" Sau khi anh về nước, tôi đã nhiều lần vô tình nghe được lão gia liên tục điện thoại đe dọa cô Tư Không, với mục đích muốn cô ấy đừng xuất hiện trước mặt anh, thế nên..."
" Thế nên cô ấy mới một mực rời khỏi Tử Đằng, và cự tuyệt tôi lần nữa."
Đông Phong đau đớn tiếp lời, điều khiến anh thất vọng nhất là cô chưa bao giờ nói với anh điều này.

Nheo mắt nhìn Tống Dật, anh dằn mạnh ly rượu trên mặt bàn, tức giận hỏi:
" Tại sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn? Rốt cuộc thì anh đứng về phía ai?"
Khắp người Tống Dật lạnh toát, giống như cơn sốt thình lình bùng phát khiến cơ thể cầm cập run lên, mang theo sự áy náy trong lòng mà cúi gằm mặt, giọng anh ta rất nhỏ:
" Lúc đó tôi nghĩ anh hận cô Tư Không như vậy, sự xuất hiện của cô ấy chính là mối đe dọa rất lớn, thế nên..."
Đông Phong trực tiếp đá cho anh ta một cú, Tống Dật ngã nhào trên đất với cái mông ê ẩm.

Giọng Tiết Đông Phong càng giận dữ hơn:
" Ngay cả anh cũng dám giấu tôi? Anh chán sống rồi phải không?"
" Tiết tổng, tôi sai rồi.

Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này."
Anh liếc Tống Dật một cái dữ dội, hừ lạnh một tiếng như thể cảnh cáo, đôi mày rậm cau lại vô cùng bất mãn.
Đột nhiên nói:
" Liên lạc với các công ty tuyển dụng, ai dám nhận cô ấy vào làm tôi sẽ khiến công ty kẻ đó biến mất trên bản đồ thời trang của Hoa Hạ."
" Tiết tổng, anh định triệt đường sống của người ta sao?"
Đông Phong lườm anh ta một cách đáng sợ, như muốn nói: Anh có im miệng ngay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play