Tuy rằng vẻ bề ngoài phong nhã của Tôn Dĩ Ninh cho cô một ấn tượng tốt, nhưng nói đến quen biết lại là cảm giác quá mơ hồ.

Dạ Vũ khách sáo đáp lời:
" Tôn tổng, thật ngại quá, tôi nghĩ đã có một chút nhầm lẫn gì đó thì phải, quả thật hôm nay là lần đầu tiên tôi được gặp anh.

"
Tôn Dĩ Ninh nhướng mày, có vẻ như anh ta ngạc nhiên trước phản ứng của Dạ Vũ, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu:
" Tôi chắc chắn mình không nhầm lẫn mà là em đã quên rồi, năm tháng trước ở quán Bar Đại Bạch chúng ta đã từng gặp nhau.

"
Quán Bar Đại Bạch, cái tên này ắt hẳn không xa lạ với cô, bởi lẽ năm tháng trước chính là thời điểm cô vừa quay lại thành phố chật chội này, khi ấy Dạ Vũ chỉ một lòng muốn kiếm tiền nên cô đã tận dụng tất cả thời gian nhàn rỗi, sau giờ tan ca ở một tiệm bánh ngọt cô đã nhận rất nhiều công việc làm thêm vào buổi tối, từ tạp vụ đến làm tài xế bán thời gian, kể cả nhân viên phục vụ trong các quán Bar, họp đêm, và quán Bar Đại Bạch là một trong những quán Bar có thù lao hậu hĩnh.

Nhưng hằng ngày quán Bar có rất nhiều khách ra vào, đủ mọi thành phần, tầng lớp, thật khó để nhớ ra được đã từng gặp anh ta ở thời điểm nào, về chuyện này Dạ Vũ gần như không có chút ấn tượng gì, cách mà anh ta khơi gợi có phần gượng ép.

Dạ Vũ mỉm cười với Tôn Dĩ Ninh :
" Xin lỗi Tôn tổng, quả thật tôi không nhớ ra chúng ta đã từng gặp nhau.

"
" Không sao, ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện.

"
Tôn Dĩ Ninh tùy tiện nắm lấy tay Dạ Vũ định kéo cô ngồi xuống cùng, cô liền có phản ứng muốn thu tay về, tại giây phút này Dạ Vũ vô thức nhìn sang Đông Phong, anh vẫn ngồi đó với đôi mắt mờ mịt hướng ra biển, hoàn toàn không quan tâm đ ến những chuyện đang diễn ra xung quanh mình.

Cô vốn không hy vọng anh sẽ đổi ý, nên thái độ này cũng là lẽ đương nhiên, nếu anh bảo cô đến đây để tiếp khách vậy thì cô nên làm đúng việc của mình.

Dạ Vũ miễn cưỡng để Tôn Dĩ Ninh kéo vào chỗ ngồi bên cạnh anh ta, khi anh ta nhìn chằm chằm vào cô để lộ ra đôi mắt sắc sảo thêm vài phần đào hoa chết người.

Cô nâng ly rượu sóng sánh lên nói:
" Tôi đến trễ, tự phạt mình một ly.

"
Tôn Dĩ Ninh dang tay ra sau ghế, trông như thể đang ôm trọn lấy vai Dạ Vũ:
" Người đẹp lại dễ thương thế này tôi thật lòng không nỡ phạt em, chỉ nhìn thôi đã muốn cắn một cái rồi.

"
Dạ Vũ nhìn anh ta cười quyến rũ:
" Có lỗi thì phải chịu phạt.

"
Cô ngồi đối diện Đông Phong, câu nào chữ nào cũng thuận lòng Tôn Dĩ Ninh khiến lồng ngực anh cực kỳ ngứa ngáy, anh châm một điếu thuốc, tư vị cay nồng trong miệng thường ngày sao hôm nay lại vô cùng nhạt nhẽo.

" Thật không ngờ lần gặp tiếp theo chúng ta lại có thể cùng ngồi ở đây, hôm nay em xinh đẹp như vậy làm tôi không thể nhận ra được cô gái vụng về trong quán Bar Đại Bạch vào năm tháng trước.

"
Câu nói vừa thốt ra năm đầu ngón tay lạnh lẽo của Tôn Dĩ Ninh đồng thời m ơn trớn trên vai mềm mại, Dạ Vũ rùng mình, lại bắt gặp ánh mắt sắc như dao lam từ phía Đông Phong, cô không đoán được anh nghĩ gì, cũng không thể hùng hổ mà phản ứng.

Dạ Vũ kiềm chế sự kích động trong lòng mình, vờ cúi người chỉnh lại chiếc giày cao gót, khéo léo né được hành động khiếm nhã của Tôn Dĩ Ninh.

Sắc mặt anh ta liền thay đổi, quay sang nói với Đông Phong bằng giọng không vui:
" Đông Phong, dường như trước khi đến đây anh không nói cho người đẹp biết một vài quy tắc nhỉ? Không hiểu chuyện gì cả, làm tôi thật mất hứng.

"
Cô im lặng như tượng đá đón nhận con ngươi lãnh đạm từ anh, xung quanh vài người phục vụ thi thoảng lại liếc nhìn, và đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt đầy hiếu kỳ lẫn cười nhạo từ các đồng nghiệp vô tình trông thấy, đôi tay đặt trên người vô thức siết lại, cô không dò được suy nghĩ trong đầu Đông Phong, chỉ cảm nhận được một loại nhục nhã lan dần khắp lồng ngực mình, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.

Chịu đựng vô số mâu thuẫn trong lòng, cô nâng ly rượu lên gượng gạo cười:
" Tôn tổng, rất xin lỗi anh, đây là lần đầu tôi tham gia một buổi tiệc như thế này nên có chút lúng túng, hay là thế này đi, tôi tự phạt thêm một ly nữa xem như là chuộc lỗi.

"
Tôn Dĩ Ninh nheo mắt, nghe vậy anh ta nở nụ cười nâng ly lên chạm vào chiếc ly trên tay Dạ Vũ, cô không do dự uống cạn một lần.

Tôn Dĩ Ninh thích thú cười lớn:
" Phải như thế chứ, người đẹp đến cả nói chuyện cũng ngọt ngào thế này làm sao tôi có thể từ chối đây.

"
" Hình như tôi đã nhớ ra rồi, anh chính là người mà tôi đã vô tình va phải ở quán Bar Đại Bạch khi chạy vội vào thang máy?"

Nếu cô nhớ không lầm thì người đàn ông trước mặt đây là cậu chủ có tiếng trong giới thượng lưu ở một thành phố khác, nói về tài hoa trong lĩnh vực thời trang thì không cần phải bàn cãi, rất nhiều công ty mong muốn được hợp tác với anh ta nhưng chẳng hề dễ dàng.

Năm tháng trước Tôn Dĩ Ninh từng ghé qua thành phố S một lần, nghe nói là bàn chuyện hợp tác với công ty nào đó, nhưng cuối cùng việc hợp tác không thành bởi bên phía công ty đó không thể đáp ứng nổi yêu cầu quá cao của anh ta.

Tôn Dĩ Ninh nở nụ cười sang trọng đầy ẩn ý, quay sang nói với Đông Phong:
" Cuối cùng thì mỹ nhân cũng nhớ ra tôi rồi, thật không uổng công tôi kiên nhẫn với em từ nãy đến giờ.

"
Gương mặt Đông Phong đơ cứng, không có ý định trả lời Tôn Dĩ Ninh, bình tĩnh chao chao chất lỏng đậm màu sóng sánh trong ly, thi thoảng lại đăm chiêu nhìn Dạ Vũ, khi cô vô tình bắt gặp ánh mắt anh, Đông Phong liền lạnh lùng thu về, tỏ vẻ chẳng quan tâm.

Phục vụ rót ly rượu mới, cô lại nhấc lên đưa đến gần Tôn Dĩ Ninh cười tươi như hoa, nói:
" Là tôi đã thất lễ, không nhớ ra ngay, nên tôi sẽ phạt mình thêm một ly nữa, tạ lỗi với anh.

"
" Rất có cá tính, được, tôi rất thích.

"
Cô ngửa mặt lên uống cạn một ly lớn, cổ họng thuần thục chuyển động, trong ánh hoàng hôn đôi môi Dạ Vũ dịu dàng ửng đỏ theo màu sắc rượu, Tôn Dĩ Ninh nhìn cô mê mệt, anh ta nắm cổ tay cô kéo vào lòng mình, lực kéo mạnh mẽ khiến Dạ Vũ không giữ nổi thăng bằng mà sa vào ngực anh ta.

Hình ảnh này vừa vặn lọt vào mắt anh, một trận sấm lớn vô cớ nổ đùng đoàng trong tim Đông Phong, tàn phá toàn bộ những thứ cảm xúc tĩnh lặng mà anh cố giữ từ đầu đến giờ, dập mạnh điếu thuốc đang cháy rực giữa kẽ tay mình, anh nhìn chằm chằm vào Dạ Vũ với đầy sự tức giận.

Tôn Dĩ Ninh nói bằng ngữ giọng mê hoặc:
" Tối nay em có ở lại với tôi không?"
Cô không kịp hốt hoảng, cũng không kịp phản kháng, người đàn ông phong độ bên cạnh ẩn chứa một mối đe dọa vô hình khiến toàn thân Dạ Vũ phát run, màu mắt cô bỗng nhiên tăm tối.

Cứ nghĩ mượn chút men rượu có thể giúp cô bình tĩnh hơn, nhưng lại không nhớ ra bản thân chỉ là một con dê non nằm trong bẫy, có bình tĩnh thế nào cũng không thể thoát thân.

Đối diện ánh mắt sương giá của Đông Phong, cô thật lòng muốn biết anh đang nghĩ gì, cái dáng vẻ hèn mọn này của cô phải chăng đủ làm anh vui sướng?
Dạ Vũ cố tỏ ra bình tĩnh vương hai tay lên ôm quanh cổ Tôn Dĩ Ninh, từ hướng lưng cô nhìn vào như thể đang bật đèn xanh cho người đàn ông trước mặt:
" Không biết tối nay Tôn tổng muốn tôi cùng anh chơi trò gì, ngoài những chuyện liên quan đến công việc tôi đều có thể san sẻ.

"
Đông Phong hung hăng uống một ngụm rượu lớn, yết hầu chuyển động mạnh mẽ, dù thế anh vẫn không rời tầm mắt đang dán chặt trên người cô: Cuối cùng thì em cũng lộ rõ con người ph óng đãng của mình, vậy mà trước mặt tôi em luôn tỏ vẻ thanh cao.

Khắp người anh phủ dày dặn một màn sương, tâm tư dấy lên vô số những ý nghĩ điên cuồng, lập tức bắt trói cô lại rồi ném xuống biển hay lôi cô về nhà giày vò bằng đủ loại cực hình? Cô chưa từng nguyện ý thân mật với anh, lần nào cũng đều là anh ép buộc, thế mà cô, người phụ nữ chết tiệt này lại dám sà vào lòng tên đàn ông khác, đối với anh như một sự sỉ nhục nặng nề.

Tôn Dĩ Ninh thâm thúy nhìn vào mắt cô một lúc, anh ta cảm nhận rõ rệt sự sợ hãi và run rẩy mất kiểm soát của Dạ Vũ, lại không biết Tiết Đông Phong có nhìn ra điều này không.

Tôn Dĩ Ninh nở một nụ cười xấu xa, suy nghĩ: Người phụ nữ này cũng thật liều lĩnh, nếu tôi trực tiếp ăn em ở đây em cũng ngoan ngoãn mà thuận theo sao? Chỉ để chọc tức tảng băng trôi kia? Em quá xem thường cái tên sắt đá Tiết Đông Phong này rồi, cũng đang không tự lượng sức mà chơi đùa với lửa, một khi bản lĩnh đàn ông dâng cao tôi không chắc có thể kìm chế được mình đâu.

Anh ta thoải mái đặt tay lên eo cô, hành động bất ngờ khiến cô giật mình, Tôn Dĩ Ninh khoang khoái cười:
" Em bắt đầu hiểu chuyện hơn rồi đấy, tôi sợ sẽ không kiềm chế được mất.

"
Gương mặt xinh đẹp như hoa tuyết nhỏ càng lúc càng tái nhợt.

Tôn Dĩ Ninh vùi mặt vào mái tóc xoăn dài của cô, hít sâu mùi hương ngọt lịm đầy mê mẩn trên cơ thể nhu nhuyễn:
" Em thơm thật.

"
Đông Phong bất động nghiến chặt răng mình, trái tim anh hung hăng co thắt vẫn không thôi đăm đăm nhìn cô.

Dạ Vũ biết rõ bản thân sắp không giữ được bình tĩnh, cô đứng dậy rời khỏi vòng tay Tôn Dĩ Ninh, cười một cách xinh đẹp:
" Tôi cảm thấy có chút không khỏe, muốn vào nhà vệ sinh một lát, sẽ nhanh chóng quay lại.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play