Đến gần mười một giờ khuya, Châu Cẩn Huyên có chút khát nước cô quay sang nhìn Thần Vân Y thì thấy cô nàng đang ngủ gục cô không nỡ đánh thức cô ấy, đành đứng dậy rời khỏi phòng đi tìm nước uống.

Vừa mới bước ra khỏi phòng, Châu Cẩn Huyên thoáng giật mình khi thấy người đang đối diện cô chính là Thần Gia Ngôn nhưng trông anh với bộ dạng ngà ngà dường như say khướt lắm rồi.

Tuy có một chút sợ anh nhưng vì anh là anh trai của Thần Vân Y nên cô khẽ chào anh rồi nhanh chóng đi xuống, định sẽ lướt qua anh nhưng không ngờ cánh tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, Châu Cẩn Huyên trợn mắt nhìn anh đột nhiên miệng cô bị anh bịt chặt miệng mà bất ngờ hơn chính là anh lôi cô vào phòng ngủ của mình.

- Ưm! ưm!

Châu Cẩn Huyên trợn tròn con mắt không ngừng phản kháng kịch liệt, nhưng sau đó cơ thể cô đã thành công nằm trên chiếc giường rộng lớn chưa được mấy giây để phản ứng thì một cơ thể to lớn của Thần Gia Ngôn ập đến, cô nhìn anh với ánh mắt đầy sợ hãi.

- Anh! anh muốn làm gì ? Anh mau thả tôi ra
- Em là Châu Cẩn Huyên đúng không ?
Nhưng cô nào không quan tâm đ ến lời nói của anh nữa cứ một mực phản kháng đẩy cơ thể to lớn kia ra, ngay lúc này cô càng sợ hãi với con người của Thần Gia Ngôn, cô biết chắc anh sẽ định làm gì một chuyện nào đó.

Cô lại càng không muốn chuyện đó xảy ra, dù cô có đẩy bao nhiêu chăng nữa thì cũng không ăn thua gì hơn với cơ thể vạm vỡ của anh.

Đột nhiên Châu Cẩn Huyên khóc nức lên trong sự sợ hãi không thôi, ánh mắt trong sáng ấy chứa lên sự uất hận khi nhìn anh.

- Anh muốn làm gì cơ chứ ? Làm ơn thả tôi ra đi mà, tôi với anh vốn không thân thiết đến mức phải đụng chạm như vậy mà!

Nhưng Thần Gia Ngôn nào dám quan tâm lời nói của cô, anh đưa tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô gạt ra một cách chán ghét.

- Em đừng khóc, em khóc tôi sẽ đau lòng đấy !
Giọng điệu của anh lại hết sức điềm đạm, quả thật anh rất đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của người con gái này, anh sớm đã đem lòng yêu cô nhưng lại không biết làm cách nào, chỉ có thể mượn rượu để bày tỏ mà thôi.

Nhưng chính vì cách này anh sẽ phải nhận lại hậu quả vô cùng đắng lòng.

Thần Gia Ngôn không nói gì thêm, một mạch cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình và chiếc quần Tây đắc tiền của mình ra, Châu Cẩn Huyên biết chuyện gì sắp xảy ra với mình trong lúc anh đang c ởi quần áo thì cô định chuồn đi nhưng không ngờ bị anh tóm gọn lại một cách nhanh chóng.

- Em định chạy đi đâu hửm ?
Không còn cách nào khác Châu Cẩn Huyên với gương mặt non nớt cầu xin anh.

- Xin anh đó! làm ơn cho tôi ra ngoài đi mà
Cứ nghĩ anh sẽ mềm lòng nhưng không, Thần Gia Ngôn vẫn bộ mặt lạnh lùng không một chút gượng sống nào, anh thẳng tay xé toạc chiếc váy ngủ của cô vì là buổi tối sắp ngủ nên không mặc áo ng ực, nên rất nhanh hai gò bồng đào trắng hồng hiện trước mặt anh, ngay lúc này Thần Gia Ngôn bắt đầu khô cổ họng người anh em cũng không bắt đầu chịu ngồi yên, trong vô thức anh thốt ra một câu.

- Em đẹp lắm ! Nhất là trong bộ dạng này
- Cút ra đi đồ khốn!

Châu Cẩn Huyên nhanh chóng lấy tay che ngực mình lại, và đây cũng là lần đầu tiên cô thốt ra những lời mắng chửi như lúc này.

Nhưng lời nói của cô Thần Gia Ngôn hoàn toàn không nghe lọt vào tai, anh cứ như vậy kéo tay cô ra so với sức lực của cô và anh thì chắc chắn anh sẽ thắng rồi, Thần Gia Ngôn cúi xuống hôn lên một bên đôi gò b ồng trắng hồng ấy.

Mặc dù biết bản thân mình không có sức lực nào để phản kháng nhưng Châu Cẩn Huyên quyết không chịu bỏ, một mạch phản kháng nhưng lần nào cũng không được, cô tuyệt vọng đến mức muốn cắn lưỡi.

- Không được! Thần Gia Ngôn cút khỏi ngực tôi ngay, làm ơn!

Thần Gia Ngôn hé răng cắn nhẹ lên *** *** *** nơi đó, khiến cơ thể của Châu Cẩn Huyên vô thức run lên nhè nhẹ.

- Tôi hận anh! Thần Gia Ngôn, anh cút ra! tên khốn vô lại!

Dù có mắng chửi như thế nào cũng không lay chuyển được con người khát khao của Thần Gia Ngôn, ngay cả đêm hôm đó anh không ngừng muốn cơ thể cô và muốn cơ thể đó thuộc về anh mà thôi.

Anh hành hạ cô lên bờ xuống ruộng, dù cho cô có câu xin đi chăng nữa thì anh không có ý định buông tha cho cô, cho đến khi Châu Cẩn Huyên ngất đi lần thứ sáu anh mới chịu buông tha cho cô.

!

Đến sáng ngày hôm sau cô nàng Thần Vân Y giật mình tỉnh dậy với tư thế nằm ngủ gục trên bàn học, mà làm cho cô nàng bất ngờ là không thấy Châu Cẩn Huyên đâu cả, nhưng cặp sách và điện thoại của cô vẫn còn ở đây.

Nghĩ là cô đang trong nhà vệ sinh nên cô nàng đến khẽ gõ cửa, mãi một hồi không thấy gì cô nàng đẩy cửa bước vào trong, nhưng không có người mà sẵn tiện cô nàng rửa mặt luôn vậy.

- Lạ nhỉ ? Cẩn Huyên đâu nhỉ, hay là đã đi xuống phụ mẹ mình làm bữa sáng chăng ?
Châu Cẩn Huyên tỉnh lại với thân thể đầy đau nhức, cô cố gắng gượng người ngồi dậy nhưng khi thấy người đàn ông kia nằm bên cạnh, bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt trong veo ngày ấy giờ đây biến thành ánh mắt tràn ngập đầy uất hận khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông này.

Lần đầu của cô ? Bị anh ta cướp mất, mà vừa đúng lúc cô tròn mười tám tuổi.

Ánh mắt Châu Cẩn Huyên đột nhiên loé lên khi nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn bên cạnh, cô không chừng chừ cầm nó lên một mạch muốn đâm chết người đàn ông này.

- Đi chết đi tên khốn kiếp !.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play