Sau khi việc giao nhận công việc giữa Lâm Niệm và Lưu Đống hoàn thành, Lâm Niệm cố ý đi đến sau bếp một chuyến, vừa đi đến phía ngoài cửa sau bếp, cô liền nhìn thấy Viên Quế Hoa đang làm việc ở phía xa, mặc dù đang bận rộn làm việc nhưng trên mặt cô ấy vẫn luôn cười ha hả.
Đổng Phúc Ny nhìn thấy Lâm Niệm trước, lập tức phất tay chào hỏi với cô: “Tiểu Lâm.
”Viên Quế Hoa đang bận rộn dũng ngẩng đầu lên, cười nói: "Tiểu Lâm, chuyện ở đây tôi đều biết làm, cô đi nghỉ ngơi cho tốt đi.
”Đúng lúc này có người bưng một ít bát đĩa đơn bẩn tới, cô vội vàng quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Tôi tới tôi tới, đưa cho tôi đi.
”Đổng Phúc Ny thừa dịp cô đi làm việc bận rộn mà nói chuyện cùng với Lâm Niệm: “Tiểu Lâm, nếu cô đã nghĩ kỹ rồi thì tôi cũng không nói nhiều, Viên Quế Hoa ở chỗ này làm việc khá tốt, cô cũng không cần phải lo lắng, đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai còn phải bận rộn nữa.
”Lâm Niệm gật đầu: "Vậy được rồi, em trở về trước đây, có điều sau này em không có cách nào chuẩn bị bữa sáng cho mọi người nữa.
”"Cái này thì có sao đâu, lúc trước cô không có ở đây, chúng tôi không phải vẫn luôn như vậy sao.
" Đổng Phúc Ny nói, nghe được âm thanh kêu đi rửa chén của Viên Quế Hoa, gật đầu cười nói, "Còn phải cảm ơn công lao của cô, thật sự nếu để Viên Quế Hoa một mực ở chỗ này, tôi sợ đến lúc đó ông chủ cảm thấy người nào làm việc ở sau bếp này cũng có chí khí làm việc rất tốt, đến lúc đó tôi cũng không được làm việc như trước nữa.
"Lâm Niệm bật cười nói: “Gia đình bọn họ càng cần tiền lương hơn so với em, hơn nữa em cũng không thể làm việc thể lực mãi được, rất mệt.
”"Vậy thì đúng rồi.
" Đổng Phúc Ny nghiêm túc gật đầu nói: "Tôi đây cũng đi làm việc đây, tuy rằng Viên Quế Hoa chịu khó, cũng không thể thật sự để tất cả công việc cho cô ấy làm, nếu như vậy thì tôi đây thành người như thế nào chứ?"“Vâng, chị Đổng là người tốt.
" Lâm Niệm vẫn cười nói.
Đổng Phúc Ny không khỏi sờ mặt mũi của mình, cười hì hì gật đầu nói: "Không sai, tôi chính là người tốt như vậy đấy.
”Nói xong, cô quay đầu về làm việc ở sau bếp.
Lâm Niệm nhìn một hồi, thấy công việc bên trong đều rất thuận lợi, cũng không lo lắng nữa, mang theo một cái túi dưa muối mà hai vợ chồng Lưu gia đưa cho quay trở về ký túc xá.
Lúc trước ở chỗ Lý Vân, bọn họ đều đã nói, tuy rằng đổi công việc cũng hoàn toàn thay đổi tiền lương, nhưng Lâm Niệm vẫn được nhà hàng bao ở cùng với bao ngày ba bữa cơm, đến giờ ăn cơm, cô vẫn được đi đến phòng bếp ăn cơm.
Cứ như vậy, tác dụng của túi dưa muối lớn này sẽ không lớn.
Lâm Niệm nhìn túi dưa muối lớn trong tay, sau khi suy nghĩ thật kỹ, lấy hộp cơm ra để dưa muối vào trong đó, đậy hộp cơm thật kỹ càng, sau đó đặt trong túi vải lớn.
Người khác cũng nhìn thấy được hai vợ chồng Lưu gia đưa dưa muối cho cô, nhưng không biết có bao nhiêu.
Cẩn thận ngẫm lại, sáng sớm đã phải đi ra ngoài mua sắm, không ăn được bữa sáng của nhà hàng, cô liền lấy bánh bao trắng và dưa muối ra để ăn, làm như vậy cũng có thể tiết kiệm được một chút tiền, chậm rãi tiêu hao, mà người khác cũng không biết được cô ăn bao nhiêu, rất nhanh là có thể đem dưa muối vận chuyển vào bên trong kho hàng.
Ừ thì trong ký túc xá cũng có thể chia sẻ một chút.
Sau khi sắp xếp lại túi dưa muối này xong, Lâm Niệm bắt đầu chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau.
Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng đi ra ngoài khẳng định rất lạnh, cũng chỉ có thể mặc quần áo dày mới mua, nhưng mà cô sợ làm bẩn quần áo mới, dự định ở bên ngoài mặc thêm một bộ quần áo cũ.
Cô không lấy bộ quần áo áo mình mặc vào mười năm sau ra, bộ quần áo kia quá đặc biệt, cô dự định cất nó thật kỹ, nếu có cơ hội liền để nó vào bên trong kho hàng, bộ quần áo kia liền bị cất giấu cả đời.
.