"Cũng bán lại cho tôi hai cái đi, không, cho tôi năm cái đi, ngày mai là ngày nghỉ ngơi của tôi, vừa vặn mang đồ về nhà.
" Lúc này Mạnh Kha Mẫn càng thêm không khách khí với Lâm Niệm.
Lâm Niệm đương nhiên là đồng ý, trực tiếp báo giá khăn mặt cho hai người họ: "Hai hào.
"Đổng Phúc Ny cùng Mạnh Kha Mẫn đều rất hài lòng, Mạnh Kha Mẫn nhịn không được nói: "Đồ ở chợ bán sỉ quả thật rất rẻ, khăn lông này mà bán ở trong cửa hàng thì ít nhất cũng phải ba hào, có chỗ có thể còn bán tận bốn hào, nhưng mà mấy chỗ đó cũng xác thực không dễ mặc cả, lúc trước tôi đi vài lần, giá cả cùng những nơi khác chênh lệch không nhiều lắm, còn phải đi thật xa, quá phiền toái.
”Lâm Niệm tất nhiên là gật đầu, nói đến đây, cô dứt khoát cũng không nhắc tới chuyện mình đi theo phía sau người khác nhặt được của hời.
Khăn mặt tất cả mọi người đều phải dùng, Lưu Hân thấy Đổng Phúc Ny và Mạnh Kha Mẫn đều đang mua, coi như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, cười ha hả hỏi Lâm Niệm để mua thêm hai cái khăn mặt.
Sau khi thanh toán xong, mọi người mới bắt đầu rửa mặt.
Mà Lâm Niệm đã sớm rời giường, nhắm mắt lại bắt đầu tính toán xem mình vừa mới kiếm được bao nhiêu tiền.
Quần l/ót bốn hào một bộ, bán cho ba người đều là sáu hào, Lưu Hân mua năm bộ, Mạnh Kha Mẫn mua mười bộ, sau đó Đổng Phúc Ny chọn một bộ, sau cùng lại chọn hai bộ, tổng cộng bán được mười bảy bộ đồ lót, mỗi bộ kiếm được hai hào, tổng cộng kiếm được ba đồng bốn hào.
Khăn mặt một hào năm phân tiền một bộ, bán với giá hai hào, Đổng Phúc Ny và Lưu Hân mỗi người hai cái, Mạnh Kha Mẫn năm cái, tổng là chín cái khăn mặt, mỗi cái kiếm được năm phân tiền, tổng cộng kiếm bốn hào năm phân tiền.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng là một khởi đầu tốt.
Số dư hiện tại là mười hai đồng, lời 3,85 đồng.
Sáng hôm sau, Lâm Niệm cố ý đi tìm Lý Vân, lúc đi còn mang theo một cái túi màu đen, bên trong chứa mấy bộ nội y và hai cái khăn mặt, cũng không phải muốn bán, chỉ là định trả lại nhân tình.
Về phần Đổng Phúc Ny, trước đó cô cũng nghĩ muốn tặng, nhưng mà tình huống ngày hôm qua kia thật sự là không tiện để tặng, cô dự định buổi chiều trước khi đi làm đầu tiên là để khăn vào chỗ ở của Đồng Phúc Ny, sau đó vào thời điểm đi làm việc thì nói cho cô ấy một tiếng.
“Cô thật sự định tặng tôi sao?" Lý Vân nhìn đồ trong túi Lâm Niệm, khiếp sợ hỏi, "Cái này… này cũng nhiều quá đi.
”Lâm Niệm gật đầu, trong mắt tràn đầy nghiêm túc nói: "Đúng vậy, lúc trước nếu không có chị Lý hỗ trợ, em ngay cả quần áo cũng không có để mặc, những thứ này là lúc trước em đến chợ bán sỉ bên nhà ga mua, giá cả cũng không đắt lắm.
”Nghe nói như thế, Lý Vân cười ra tiếng, đưa tay chạm vào đầu Lâm Niệm: "Sao cô lại thành thật như vậy chứ? Người khác tặng đồ đều báo giá cả lên cao, cô thì hay rồi, nói thẳng giá cả không đắt, cô không sợ tôi mất hứng sao?""Sẽ không.
" Lâm Niệm tự tin nói, trên mặt lộ ra nụ cười," Em biết chị Lý không phải người như vậy.
"Nụ cười của Lý Vân càng tươi hơn một chút, nhận lấy cái túi trong tay Lâm Niệm rồi nói: "Cô đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không khách khí với cô nữa, cảm ơn cô đã tặng quà cho tôi.
"Buổi chiều, Lâm Niệm vẫn làm việc cùng Đổng Phúc Ny, cũng lặng lẽ nói với cô chuyện đặt khăn mặt lên bàn.
Đổng Phúc Ny nói với cô một câu "quá khách khí rồi", nhưng cũng cười nhận lấy đồ cô cho.
Quà tặng hai bên đã tặng xong, Lâm Niệm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục công việc hàng ngày.
Hiện tại trong tay cô tổng cộng cũng chỉ có mười mấy đồng, cho dù đi ra ngoài, cũng không mua được bao nhiêu thứ, cho nên cuộc sống sau này mỗi ngày cô đều từng bước trải qua một cuộc sống vô cùng đơn giản.
Khoảng bảy giờ sáng thức dậy, sau khi rửa mặt đến phòng bếp, lúc thấy Hồ Vịnh Mai bận rộn thì cô giúp đỡ làm một chút việc, lúc không bận rộn thì cô liền tự mình cầm sách ngồi ở phía sau bếp để đọc sách.
.