Lâm Niệm nhìn người tới tới lui lui bên ngoài, đáy lòng thống khổ không thôi.
Rõ ràng đã qua đi mười năm, rõ ràng nàng sớm đã thoát đi, nhưng chuyện đã phát sinh lại không bởi vậy mà thay đổi.
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm một nam nhân cách đó không xa.
Lại qua một lát, người nọ liền sẽ phát hiện nàng, mà bản thân, tuy rằng đào thoát được, lại cũng bởi vì bị những người này truy tìm mà trượt chân rơi xuống huyền nhai.
Con ác mộng nàng đào tẩu nhưng lại rớt xuống huyền nhai khiến chân bị gãy đã đi theo nàng được mười năm.
Thậm chí có thể là cả đời.
Hiện tại ác mộng tái hiện, chẳng sợ nàng đã che kín miệng mình, lại vẫn có thanh âm nức nở nhẹ nhàng truyền ra như cũ.
“Răng rắc——”Thanh âm chân dẫm lên cành cây vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, bước chân dần dần hướng về phía bụi gai tùng mà Lâm Niệm trốn tránh, từng bước một, một bước lại một bước.
Lâm Niệm theo bản năng nắm chặt nắm tay.
Nàng không thể bị tóm.
Chẳng sợ chỉ là cảnh trong mơ đã trôi qua mười năm, kết cục mỗi một lần đều lấy việc nàng rơi xuống huyền nhai để kết thúc, nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ, cho dù là trong mơ, nàng cũng không muốn bị bắt.
Chạy! Rời đi!! Nàng phải rời khỏi nơi này.
Mắt thấy đối phương đến gần, Lâm Niệm nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm “Rời đi”, “Vèo” một cái vụt ra từ mắt khác của bụi gai tùng.
Này trong nháy mắt, thời gian tựa hồ đột nhiên đình trệ, tất cả thanh âm đều biến mất.
Nghĩ tới gần đây khắp nơi đều là vách núi đường dốc, chẳng sợ trong lòng kinh hoảng, nàng vẫn mở mắt ra, muốn tìm một con đường chạy trốn thích hợp.
Nhưng chờ nàng mở mắt, hình ảnh nhìn được lại không phải đồi núi, mà là một căn phòng trống rỗng.
Chỉ là trong nháy mắt, nàng liền nhận ra được nơi mình đứng là đâu.
Suốt mười ngày qua, nàng vẫn luôn ở chỗ này làm công nhân khuân vác.
Đã trở lại rồi.
Lâm Niệm nhẹ nhàng thở ra, đi đến ven tường dựa tường ngồi xuống.
Còn tốt, lần này không phải tỉnh lại vào thời điểm rơi xuống huyền nhai, nếu không nàng lại trải qua một lần tim đập nhanh sau khi bừng tỉnh.
Bởi vì trong mấy ngày làm khuân vác, cũng không phải không có lúc nàng tỉnh lại ở kho hàng, lúc này nàng cũng không có nghĩ nhiều, sau khi ngồi xuống liền nhắm hai mắt lại, nghĩ tới bên ngoài trời còn chưa sáng, hẳn là có thể ngủ tiếp một giấc.
Mà trong nháy mắ nàng nhắm mắt lại, nàng đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc.
Là thanh âm của người đang truy nàng.
Lâm Niệm bỗng dưng mở to mắt, trước mắt vẫn là kho hàng trống rỗng như trước, nhưng những thanh âm đó lại không có biến mất, mà giống như thời điểm nhắm mắt lại trước đó, không biết từ nơi nào truyền tới nàng tai.
“Ngươi thật sự nghe được nơi đó có thanh âm?”“Thật sự nghe được, chính là như vậy, ngươi xem, nhánh cây nơi này còn có dấu vết bị đè qua, nữ nhân kia nhất định đã từng trốn ở chỗ này.
”“Không có ai a.
”“Bên phía ta cũng không có, mà đi sâu vào trong khẳng định cũng không có.
”“Ngươi của chúng ta đều ở chỗ này, nếu trước đó nàng trốn ở nơi này, khẳng định không chạy thoát…… Được rồi, lại tìm bên cạnh xem, nhịn nơi này xác thật như là có người từng trốn, nếu là nữ nhân kia, hiện tại khẳng định chạy không xa, mặc kệ thế nào, nhất định phải bắt được người trở về.
”“Đúng vậy, nhất định phải bắt được người, nếu nàng chạy mất, đệ đệ của ta liền không có tức phụ.
”Một đám người nói chuyện, vòng từ bụi gai tùng ra, vừa đi vừa cầm gậy gỗ hung hăng quất về phía những lùm cỏ cây sum xuê, nếu những nơi đó thật sự có người bị đánh trúng, khẳng định sẽ chịu không nổi mà thốt lên.
Mà lúc này, Lâm Niệm dựa vào tường nghỉ ngơi lại mở to hai mắt nhìn.
Lúc này, nàng mới thấy rõ bộ dáng kho hàng.
Kho hàng này là kho hàng nàng quen thuộc, nhưng cũng không phải là kho hàng nàng quen thuộc.
.