Edit: Mưa
———
Tối nay trong nhà không có ai, không biết vì sao Giang Tự không muốn về sớm cho lắm, thế nên anh quyết định ở lại tăng ca thêm một chút.
Đã lâu kể từ cuộc gọi kia của Thẩm Phương Dục, Giang Tự nhìn tài liệu một hồi bỗng lặng lẽ lén làm việc riêng, lấy điện thoại ra tra sơ đồ chuyến bay của hắn một chút.
Chuyến bay xuất phát suôn sẻ, không bị delay cũng không gặp thời tiết xấu. Điều này khiến Giang Tự yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng không ngờ ngay khi anh mới đặt điện thoại xuống thì phòng làm việc lại nhận được cuộc gọi của Chương Trừng.
"Chương Trừng hả? Sao thế?" Ngô Thuỵ nhận điện thoại.
Giang Tự nghe được tên Chương Trừng từ trong miệng Ngô Thuỵ, nhịp tim vốn dĩ đã bình tĩnh xuống bỗng từ từ đập nhanh hơn.
Chương Trừng và Thẩm Phương Dục bay cùng chuyến, theo lý thì lúc này họ đang trên máy bay không thể gọi điện thoại được mới đúng.
Ngô Thuỵ nghe được giọng nói run rẩy không ngừng của Chương Trừng ở đầu dây bên kia, không biết là do quá lạnh hay sợ gì mà cứ ngắt quãng không thành câu.
"Cậu hít thở một hơi trước đã. Không phải đang trong hội trường à? Sao lại sợ như vậy?"
Người làm bác sĩ rất hiếm khi mất bình tĩnh, bình thường Chương Trừng cũng không phải kiểu người nói năng lớn tiếng. Nhưng lúc nghe được giọng của Ngô Thuỵ, lập tức cao giọng hét lên: "Anh Ngô! Anh Ngô! Em suýt chút nữa là chết rồi đó anh Ngô ơi!"
Cậu ta hít sâu một hơi muốn bình tĩnh một chút, nhưng hiển nhiên lúc này điều chỉnh cỡ nào cũng vô dụng: "Em với... em với Phương Dục gặp cướp có súng ở Mỹ!"
"Cái gì?!" Ngô Thuỵ đứng bật dậy. Âm thanh hấp dẫn những người trong phòng làm việc nhìn qua.
"Do ông giáo sư kia hết, làm hội thảo ở đâu không làm... Một hai phải làm ở nhà riêng của ổng! Rừng núi hoang vắng, cả đèn đường cũng không có nữa!"
"Lúc tài xế đợi bọn em thì bị bọn cướp khống chế, em với Phương Dục không phát hiện còn dại dột ngồi vào xe nữa. Vừa ngồi xuống đã bị bọn nó dí súng vào đầu rồi!"
Bình thường rất ít khi Chương Trừng tức giận đến vậy. Nhưng giờ cậu ta đang rất sợ hãi, cũng bất chấp bản thân đang giận chó đánh mèo càng nói càng tức giận, giống như chỉ có hét lên như vậy mới có thể xua tan được cảm giác lạnh băng và sợ hãi khi đó.
"Địt mẹ nó bọn em đúng là xui tận mạng! Sớm không lên muộn không lên, chọn ngay lúc tài xế bị khống chế mà lên xe!"
"Tiền mặt của bọn em bị cướp hết, điện thoại cũng bị lấy đi. Bộ vest trên người Phương Dục cũng bị bọn cướp lột luôn. Rồi bọn nó lái xe đến cái chỗ khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa đá tụi em xuống sau đó chạy mất xác!"
Chương Trừng càng nói càng hoảng: "Trời tối như mực, trên đường cũng không có ai. Bọn em với tài xế phải đi rất xa mới tìm được người mượn điện thoại báo cảnh sát. Mà cảnh sát nhận điện thoại nói gì mà không tra được biển số xe nên bảo bọn em đến cục đăng ký. Kết quả đợi bọn em đến cục cảnh sát thì bọn họ cứ liên tục hỏi khuôn mặt và dáng vẻ của bọn cướp. Mẹ nó chứ em bị dí súng vô đầu thì làm đéo gì dám nhìn mặt bọn nó đâu mà biết bọn nó tròn méo ra sao?! Tóm lại là nói sao họ cũng không chịu đi bắt người!"
"Sau đó tài xế nói trong xe ông ấy có điện thoại dành cho trẻ em, là của con ông ấy. Trong đó có cài GPS và điện thoại vợ ông ấy có thể nhận được tín hiệu, thế là bọn em lại đi theo cảnh sát đến nhà tài xế lấy điện thoại của vợ ông ấy. Kết quả mẹ nó chứ cái GPS định vị đó còn chẳng bằng một cái app hướng dẫn bình thường của chúng ta nữa! Nó căn bản không có định vị cụ thể, chỉ có một phương hướng đại khái và khoảng cách vậy thôi."
"Bọn em năn nỉ mãi cảnh sát kia mới chịu cầm điện thoại của vợ tài xế đuổi theo bọn cướp." Chương Trừng vuốt mặt.
"Cũng không biết có thể lấy lại tiền không? Giấy tờ để trong bóp tiền cũng bị cướp đi hết rồi."
Chương Trừng đang kích động nên nói chuyện như bắn súng liên thanh, Ngô Thuỵ nghe mà hoảng sợ căn bản không thể xen miệng. Lúc này thấy cậu ta bình tĩnh lại một chút mới cẩn thận hỏi: "Hai đứa đều không sao đúng không?"
"Không sao anh." Chương Trừng cười khổ nói: "Cũng chỉ mỗi người không sao thôi."
"Người không sao là được rồi. Không bị thương là mừng rồi đó."
Ngô Thuỵ an ủi xong thì hỏi: "Vậy giờ hai đứa đang ở đâu? Thẩm Phương Dục đâu rồi?"
"Thẩm Phương Dục với tài xế thuê xe đi theo xe cảnh sát tìm bọn cướp rồi, còn em thì đang ở cục cảnh sát đợi tin của họ. Phương Dục bảo em đừng gọi điện thoại về nhưng mà em nhịn không nổi. Anh Ngô, anh từng thấy súng chưa? Là súng thật đó!"
Cậu ta không dám nhớ lại khoảng khắc bị dí súng vào đầu cùng với đoạn đường mấy chục cây số kia.
"Em không dám nói với ba mẹ sợ bọn họ lo lắng, em gọi cho mấy bạn học thì họ không có bắt máy. Em không còn cách nào mới gọi về phòng làm việc mình, anh Ngô anh nói chuyện với em chút đi."
"Ừ ừ ừ, không sao hết. Anh nói chuyện với cậu." Ngô Thuỵ an ủi cậu ta.
"Sao vậy anh?" Vu Tang bên cạnh nghe chả hiểu ra sao.
Ngô Thuỵ giải thích với Vu Tang: "Chương Trừng và Phương Dục gặp cướp có súng ở Mỹ."
"Đù má cướp có súng?! Như phim luôn trời!" Vu Tang choáng váng.
Giang Tự đang chú ý tới đối thoại của họ bỗng biến sắc, ngay lúc định lên tiếng thì Vu Tang đã hỏi ra điều anh muốn hỏi trước: "Họ không bị thương đúng không anh?"
"Không có, không có." Ngô Thuỵ vội nói: "Bọn họ không bị thương, Phương Dục và cảnh sát đang đuổi theo xe bọn cướp, Chương Trừng thì đang ở cục cảnh sát đợi tin tức."
Anh ta lắc đầu nói: "Chỉ là bị hoảng sợ, tiền cũng bị cướp hết."
Vu Tang khẽ thở phào, lên giọng hét vào microphone: "Anh Chương, anh đừng sợ. Tiền mất rồi thì kiếm lại được, người không sao là mừng rồi. Cùng lắm thì phòng mình quyên góp giúp hai người sống sót qua tháng này ha."
Chương Trừng bên kia nghe được giọng Vu Tang cộng với sự ấm áp trong cục cảnh sát làm cậu ta thả lỏng hơn nhiều: "Không sao đâu."
Chương Trừng ấn ấn huyệt thái dương, nửa đáp lời Vu Tang, nửa tự mình an ủi nói: "Lần này bọn anh đi Mỹ ngắn ngày nên cũng không đem theo nhiều tiền mặt. Cùng lắm thì về làm thêm mấy ca mổ thôi."
"Mổ gì nữa, về rồi chúng ta đi ăn đồ ngon nhé." Lúc này Vu Tang cũng tạm gác mấy chuyện cãi vã đấu đá trước đó với Chương Trừng qua một bên, an ủi nói: "Anh yên tâm, tôi mời khách!"
Nghe thấy bọn họ không sao, mọi người bên này cũng thả lỏng hơn nhiều.
Nhưng Giang Tự vẫn cau mày, anh mím môi nhẹ giọng hỏi lại Ngô Thuỵ: "Thẩm Phương Dục đuổi theo xe bọn cướp hả anh?"
Mới nãy sự chú ý của Ngô Thuỵ cũng đang tập trung lên Chương Trừng nên không quá để tâm tin tức "Thẩm Phương Dục đuổi theo xe bọn cướp" này. Lúc này Giang Tự hỏi lại anh ta mới nhớ ra.
Ngô Thuỵ mở loa, hỏi Chương Trừng ở đầu kia: "Thẩm Phương Dục đuổi theo xe bọn cướp có súng à?"
"Không phải xe bọn cướp, là xe của tài xế taxi á. Bọn nó đuổi chúng em xuống xe xong cướp xe luôn!"
Chương Trừng nói: "Em bảo Phương Dục ở lại cùng đợi tin tức nhưng cậu ấy không chịu. Một hai phải đuổi theo xe với cảnh sát, khuyên sao cũng không nghe."
"Em không khuyên được cậu ấy. Chẳng qua có cảnh sát đi theo nên chắc không sao đâu, mấy người cảnh sát đó cũng có súng mà."
Cậu ta đang nói thì đầu kia đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng Anh. Bởi vì đang mở loa nên âm thanh truyền từ micro ra rõ ràng vô cùng. Giang Tự tai thính, nghe sơ qua đã hiểu ý cảnh sát.
"Rất xin lỗi ngài! Tín hiệu GPS của mọi người cung cấp thật sự quá không cụ thể nên rất khó lần theo dấu vết. Hiện tại chúng tôi nghi ngờ bọn cướp đã trốn khỏi khu vực trực thuộc, lực lượng cảnh sát của chúng tôi có hạn nên quyết định triệt đội."
Chương Trừng khó khăn lắm mới bình tĩnh được chút nghe vậy lại kích động lên, theo bản năng hỏi lại bằng tiếng Trung: "Cái gì mà lực lượng cảnh sát có hạn hả? Các anh là cảnh sát mà, tôn chỉ của các anh không phải là vì phục vụ nhân dân hả?"
Hiển nhiên cảnh sát nước Mỹ nghe không hiểu tiếng Trung, cũng hoàn toàn không biết gì là "Vì nhân dân phục vụ" kia. Cảnh sát hoang mang nhìn Chương Trừng khiến cậu ta tức đến mức không thể không dùng tiếng Anh lặp lại một lần.
Cảnh sát trao đổi với Chương Trừng dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Theo thống kê thì tổn thất của ngài đây không lớn, cũng không có thương vong. Căn cứ theo đánh giá thì chiếc xe bị cướp cũng là xe giá rẻ thôi."
"Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của chúng tôi thì với tốc độ hiện tại, dù có lấy được xe về thì bọn cướp cũng đã bỏ trốn rồi. Mọi người báo cảnh sát quá muộn."
"Trong phim của các anh không phải thế này mà!" Chương Trừng khó tin khoa tay múa chân nhắc lại những bộ bom tấn mình đã xem qua.
"Không phải các anh rất trâu bò hả? Một đống xe cảnh sát lướt qua như tia chớp, đèn cảnh báo nháy như muốn đui mắt đấy!"
"Xin lỗi ngài! Phim và đời thật khác nhau. Hơn nữa để đuổi theo xe thì phải tìm được xe ở đâu trước đã." Cảnh sát Mỹ không dao động nói.
Chương Trừng tức muốn hộc máu, nhịn không được tự chửi bản thân một câu: "Địt mẹ ông đây còn xem phim Mỹ nữa thì là chó!"
Cậu ta mắng xong thì phát hiện Thẩm Phương Dục không có trở về, sốt ruột hỏi: "Vậy Thẩm Phương Dục đâu? Chính là người đi cùng tôi ấy!"
"Ngài Thẩm khẳng định có thể đuổi theo nhờ hệ thống GPS kia nên muốn đuổi theo tiếp. Chủ xe hình như cũng rất tin tưởng." Cảnh sát nhún vai.
"Chúc bọn họ may mắn!"
Chương Trừng sợ ngây người: "Mẹ nó anh đang nói đùa à?"
Cậu ta khó tin hỏi: "Các anh là cảnh sát mà không chịu đuổi theo lại để cho hai thường dân tay không tấc sắt đuổi theo hả? Cho dù đuổi theo kịp thì trong tay bọn cướp có súng đó! Nguy hiểm cỡ nào chứ?!"
Những màn bắn nhau đến cát bay đá chạy đẹp đẽ kia xem thì hay, chứ đến khi rơi trúng đầu mình thì lại là chuyện khác đấy.
"Chúng tôi không có quyền can thiệp vào tự do của bọn họ." Thoạt nhìn cảnh sát không thèm quan tâm chút nào.
"Huống hồ một khi tìm được xe, bọn họ có thể gọi đến cục cảnh sát bất cứ lúc nào."
"Anh..."
Chương Trừng tức điên muốn chửi người, Giang Tự đột nhiên lấy điện thoại từ tay Ngô Thuỵ, nói nhanh: "Số điện thoại Thẩm Phương Dục đang cầm trên tay là gì?"
Chương Trừng sửng sốt, điện thoại thu được tín hiệu GPS là điện thoại của vợ tài xế. Vợ tài xế ở nhà trông con, sau khi đưa điện thoại cho bọn họ thì cũng không cùng đến đây. Cậu ta vừa không biết số điện thoại, vừa không nhớ địa chỉ nhà tài xế ở chỗ nào.
Nhưng điện thoại này thứ duy nhất có thể liên lạc với Thẩm Phương Dục lúc này, là thứ duy nhất có thể đảm bảo hắn đang an toàn.
Chương Trừng vội đuổi theo hỏi cảnh sát, không ngờ vị cảnh sát kia lại từ chối thẳng: "Rất xin lỗi! Đây là vấn đề riêng tư của người khác nên tôi không thể tiết lộ được."
Giang Tự đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Anh đứng bật dậy định chạy đến nhà vệ sinh, kết quả vì đứng lên quá nhanh mà trước mắt tối sầm, cũng may anh phản ứng nhanh chống lên bàn mới không bị ngã.
"Anh sao vậy anh Tự?" Vu Tang phát hiện Giang Tự không ổn. Người sau xua tay, vội đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh trống trải, Giang Tự liên tục nôn khan. Anh cong lưng dựa vào tường, cảm giác muốn ói lại dâng lên nhưng khom người nôn khan một hồi vẫn không thể nôn ra cái gì. Chỉ có càng lúc càng chóng mặt, trời đất quay vòng.
Sau khi thai nghén chấm dứt, đã lâu rồi anh không buồn nôn như vậy.
Giang Tự lấy điện thoại ra bấm vào khung chat với Thẩm Phương Dục. Tin nhắn cuối cùng là dòng thông báo cuộc gọi thoại kia.
Cuộc sống có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Giang Tự làm bác sĩ nên anh hiểu đạo lý này hơn bất kỳ người nào.
Giang Tự không dám đặt giả thiết. Nếu sau khi bọn cướp lấy tiền xong rồi chọn giết người diệt khẩu thì sao? Anh làm sao có thể chấp nhận chuyện này đây?
Trên thực tế anh càng không dám tưởng tượng, Thẩm Phương Dục và tài xế tự đuổi theo xe cướp mà không có cảnh sát bảo vệ có thể bình an trở về không nữa..
Giờ Giang Tự chỉ cần nhớ đến một giây trước khi Thẩm Phương Dục lên xe vẫn còn đang nói chuyện với anh, còn đang đòi anh nói câu "Đi đường bình an" cho hắn nghe là trái tim đau như muốn nứt ra.
Cuối cùng, vừa lúc thiếu mất câu "Đi đường bình an" kia.
Vì sao lại không nói?
Vì sao không chiều theo hắn nói câu này chứ?
Thẩm Phương Dục vì anh mới đêm hôm khuya khoắt ngồi lên chiếc xe kia.
Mà khi đó anh đã nghĩ gì?
Anh đã nghĩ mình phải bình tĩnh, anh sợ mình thật sự động lòng với Thẩm Phương Dục. Anh sợ mình nói câu đó xong thì sẽ không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
Giang Tự cắn chặt môi dưới, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng.
Nhưng giờ anh không muốn bình tĩnh nữa!
Trên thế giới này còn có chuyện gì lớn hơn chuyện sống chết đâu?
Những nỗi lo trước đó thoạt nhìn có vẻ lý trí, nhưng đặt bên cạnh chuyện này trông vừa nhỏ bé vừa buồn cười.
Từ lúc biết mình mang thai đến giờ, Giang Tự vẫn luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ chuyện sống chết rồi. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với tất cả những vấn đề ngoài ý muốn trên bàn mổ.
Nhưng đến giờ Giang Tự mới phát hiện, hoá ra với anh, tiếp nhận chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Thẩm Phương Dục khó khăn hơn gấp ngàn lần việc tiếp nhận chuyện ngoài ý muốn xảy ra với chính mình.
Bởi vì người chết không đau, nhưng người sống sẽ đau.
Mất đi Thẩm Phương Dục còn đau hơn cắt vào tim anh.