Edit: Mưa
———
"Rầm" một tiếng, Hoàng Bân và ghế ngồi đều ngã lăn ra đất. Mông gã nện mạnh xuống sàn khiến những người đang hóng drama đều nhịn không được cười ra tiếng.
"Địt mẹ!" Hoàng Bân vuốt mặt đứng lên, chỉ mặt Giang Tự nói: "Đm mày muốn sao?"
Giang Tự kéo áo khoác bởi vì động tác quá lớn mà bung ra lại, ngồi im trên ghế đối mắt với Hoàng Bân, bình tĩnh nói: "Cậu chắc chắn muốn nghe tôi nói thẳng mọi chuyện ra tại đây à?"
Dù hội trường vừa lớn vừa ồn ào, nhưng sau khi mọi người chú ý tới chỗ này thì càng lúc càng nhiều người im lặng hóng chuyện. Động tĩnh của bọn họ rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ hội trường.
Hội trường mới nãy còn ồn ào náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ. Cát Thành vội chạy đến hoà giải nói: "Sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi?"
Thấy mọi người đều nhìn sang đây, Hoàng Bân hùng hổ định hắt nước bẩn. Nhưng không ngờ gã mới định mở miệng thì đột nhiên có người vỗ vai gã.
"Cậu ấy đá cậu à?" Thẩm Phương Dục chỉ vào Giang Tự hỏi hắn.
Hoàng Bân nghe được giọng Thẩm Phương Dục thì hơi ngẩn ra. Sau khi ngơ ngác một lúc gã lập tức phản ứng lại, Thẩm Phương Dục và Giang Tự là đối thủ, mà Thẩm Phương Dục đột nhiên xen vào... chắc là tới chống lưng giúp gã nhỉ?
Mặc dù trước đó vì chuyện Dương Nhuỵ mà Thẩm Phương Dục còn chửi gã một hồi, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Hơn nữa Thẩm Phương Dục không có phương thức liên lạc của bạn gái gã nên chuyện Dương Nhuỵ bất ngờ chia tay chắc không liên quan đến Thẩm Phương Dục đâu. Nghĩ vậy, Hoàng Bân lập tức thay đổi sắc mặt nở nụ cười.
"Phương Dục, cậu tới bênh vực kẻ yếu đúng không? Tôi nói cậu nghe, Giang Tự là tên vô đạo đức, cậu ta xúi giục bạn gái tôi chia tay tôi đấy."
Thẩm Phương Dục "À" một tiếng, nói với gã: "Chuyện vặt này có gì đáng giận đâu."
"Có chuyện gì thì nói sau đi." Ánh mắt Thẩm Phương Dục dừng trên cửa phòng kho cách đó không xa.
"Mới nãy trưởng khoa Lưu còn đang nói về loại thuốc mới với tôi đó, cậu lại đây chúng ta nói chuyện nhé?."
Nghe nói có chuyện làm ăn là hai mắt Hoàng Bân sáng rực lên. Gã bước lên một bước nhưng lại nghĩ tới cơn giận với Giang Tự vẫn chưa xả ra hết, đang lúc do dự thì Thẩm Phương Dục trực tiếp quàng tay qua cổ gã mạnh mẽ kéo gã ra khỏi chỗ này.
Thấy trò hề đột ngột kết thúc không đầu không đuôi, vài người khẽ thở phào, nhưng cũng có người tỏ vẻ thất vọng. Còn một số người có ý đồ tìm Giang Tự hỏi thăm xem có moi được chút gì đó không.
Nhưng từ lúc Thẩm Phương Dục xuất hiện thì Giang Tự không thèm nhìn Hoàng Bân nữa, vẫn luôn vùi đầu ăn uống.
Mọi người thấy vậy đành cất sự tò mò lại, nhỏ giọng bàn tán: "Hoàng Bân nói Giang Tự cướp bạn gái của cậu ta hả? Chuyện này không có khả năng đâu nhỉ?"
Cũng có người chú ý trọng điểm là: "Mối quan hệ của Thẩm Phương Dục và Giang Tự đúng là hơn chục năm vẫn không tốt hơn xíu nào. Hoàng Bân vừa mới gây chuyện với Giang Tự xong mà Thẩm Phương Dục đã kéo cậu ta đi bàn chuyện làm ăn rồi. Này không phải là vả thẳng mặt Giang Tự hả? Tôi còn tưởng rằng giờ bọn họ là đồng nghiệp nên quan hệ tốt hơn được chút rồi chứ."
"Uầy... từ hồi còn đi học quan hệ của hai người họ đã tệ rồi, cậu mong gì bọn họ hoà giải chứ? Phá đám nhau như vậy mới là lẽ thường đó."
"Chương Trừng cũng đang làm việc ở khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa mà. Tôi nghe cậu ta nói sau khi hai người này trở thành đồng nghiệp thì mâu thuẫn còn sâu hơn trước nữa. Thậm chí còn đánh nhau vì cùng theo đuổi một cô gái nữa đấy. Phỏng chừng trong lòng cả hai đã sớm hận đối phương muốn chết rồi. Chỉ vì có trưởng khoa ở đó nên bọn họ mới miễn cưỡng duy trì hoà bình ngoài mặt thôi."
Tiểu Thanh - Hạng 3 trước kia đã từng tuyên bố mong bọn họ tiêu thụ nội bộ cảm thán một câu: "Tôi thật sự không tin nổi hai người này đấu đá đến vậy mà vẫn còn thời gian theo đuổi người khác đấy."
Sau khi Giang Tự nghe hết không bỏ sót chữ nào thì rút khăn giấy lau miệng, mặt mày vô cảm đứng lên đi theo hướng Thẩm Phương Dục biến mất.
"Cậu không ăn nữa hả?" Uông Tuấn lo lắng kéo anh lại: "Đừng bực mình vì loại người như Hoàng Bân và Thẩm Phương Dục. Chuyện vặt vãnh này thì có là gì đâu, bản thân ăn no mới là chuyện quan trọng nhất."
Giang Tự xua tay, tiếp tục bước đi.
Anh sợ nếu mình không đến thì Hoàng Bân bị Thẩm Phương Dục đánh chết mất.
Trong phòng kho không một bóng người, Hoàng Bân nằm liệt trên sàn, mặt mày đau đớn, dáng vẻ như đang hấp hối: "Mẹ nó mày... không sợ tao báo cảnh sát à?"
"Báo cảnh sát hả?" Thẩm Phương Dục khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, nở nụ cười như có như không.
"Tao không kết bè kết phái đánh người, cũng không đánh người nhiều lần... Hay là mày muốn nói mày là người khuyết tật? Phụ nữ mang thai? Trẻ vị thành niên dưới 14 tuổi?"
"Thẩm Phương Dục!" Hoàng Bân ngoài mạnh trong yếu nói: "Mày đừng quên đánh nhau gây thương tích nhẹ thì cũng phải ngồi tù đấy!"
"Đều học y nên hẳn mày biết rõ những chỗ đánh đau nhất nhưng không cấu thành tổn thương mà nhỉ? Chẳng qua nhìn tâm tư mày cũng chẳng đặt ở chính đạo nên trước kia lúc học giải phẫu học chắc cũng không nghiêm túc gì mấy đâu."
Thẩm Phương Dục đeo đồng hồ lại, nói: "Nếu mày không sợ phiền phức thì đi báo cảnh sát rồi làm giám định thương tật đi. Với cái tình huống này của mày mà giám định ra một vết thương nhẹ thôi thì tao lập tức xé bỏ chứng chỉ hành nghề ngay."
"Mày..."
"Hoàng Bân." Thẩm Phương Dục ngồi xổm xuống, đối mắt với gã. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào kéo dài bóng của hắn trên mặt sàn.
"Trước tối nay tao muốn thấy mày nói rõ mọi chuyện trên diễn đàn trường."
"Nếu mày còn định tạo ra lời đồn đại nào khác về Giang Tự thì... cẩn thận tao đấy."
Hắn cười cười nhưng lại khiến Hoàng Bân thấy lo sợ vô cớ.
"Công ty dược như bọn mày có rất nhiều, không thiếu một cái này đâu. Tao sẽ từ từ liên lạc với từng khách hàng của mày, mãi đến khi mày không thể làm ăn được nữa mới thôi." Thẩm Phương Dục chậm rãi nói.
Cửa đột nhiên bị mở ra, câu nói cuối cùng của Thẩm Phương Dục vừa lúc rơi vào tai Giang Tự.
"Thẩm Phương Dục!"
Sắc mặt Giang Tự nặng nề đi đến bên cạnh Thẩm Phương Dục kéo hắn lên.
Thẩm Phương Dục vừa mới nãy còn đang hung ác chợt thay đổi, hắn hốt hoảng đứng dậy. Bị Giang Tự túm đi nhưng vẫn liên tục dỗ anh: "Sao em lại đến đây? Em ăn no chưa đấy? Au.. em nhẹ tay thôi tôi đau lắm."
Giang Tự không lên tiếng, nắm cổ tay kéo hắn đi ngang qua hội trường rồi đi thẳng ra ngoài. Đám bạn học còn đang xôn xao bàn tán lập tức im lặng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
"Ê chẳng lẽ định hẹn đánh nhau hả?"
"Nhìn sao cũng không giống muốn hẹn đánh nhau mà..."
"Nhưng mà nhìn qua Giang Tự có vẻ tức giận lắm."
"Nhưng hình như Thẩm Phương Dục đang dỗ cậu ấy á!"
"Không phải hình như đâu, là sự thật đó. Tôi nghe được Thẩm Phương Dục đang xin lỗi Giang Tự đó!"
"Chu mi ngaaaaa! có phải tôi bị mù rồi không?!"
"Đù má!" Bạn học mới nãy nói 'chắc chắn hai người hận đối phương muốn chết' xoa xoa hai mắt mình: "Mẹ nó từ lúc nào mà hai người họ lại tiến triển thành mối quan hệ có thể dắt tay nhau rồi?"
Mà hạng 3 từng nói mong hai người tiêu thụ nội bộ đang ôm ngực, uống một ngụm trà cố gắng đè nỗi khiếp sợ trong lòng về, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi chỉ tiện miệng cảm thán thôi, sẽ không thành sự thật đâu nhỉ?"
Đương sự của câu chuyện lại không biết gì cả. Lúc này Giang Tự đang tức điên lên rồi.
Anh lôi Thẩm Phương Dục đi thẳng đến bãi đậu xe dưới lầu rồi đẩy hắn vào trong xe. Sau đó anh lên xe đóng sập cửa lại, chất vấn: "Cậu còn muốn đi làm không hả Thẩm Phương Dục?"
"Cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết ghi âm thôi à? Câu cậu mới nói kia Hoàng Bân có thể ghi âm lại rồi sau đó đi tố cáo cậu lạm dụng chức quyền hại người đấy cậu có biết không?"
"Phó trưởng khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa đe doạ trình dược viên. Cậu mẹ nó muốn lên trang tin tức xã hội luôn à?"
"Giang Tự... em đừng giận mà." Thẩm Phương Dục cẩn thận dỗ dành anh.
"Tôi sai rồi. Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không nói như vậy nữa. Chỉ là tôi nghe gã nói bậy nói bạ nên tức quá mới nhịn không được thôi."
Giang Tự nhéo nhéo ấn đường: "Tôi bảo cậu bình tĩnh thì cậu bình tĩnh kiểu đó đó hả?"
"Tôi thật sự xin lỗi mà. Tôi... bây giờ tôi in hai chữ bình tĩnh ra dán khắp phòng làm việc được không? Trên mặt tôi cũng dán luôn."
Giang Tự: "......"
"Tôi hứa sẽ không làm chuyện như này nữa." Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng nắm tay Giang Tự: "Em đừng tức giận vì những chuyện này mà. Quá vui hoặc quá giận đều không tốt cho cơ thể em."
Giang Tự nhìn sắc mặt Thẩm Phương Dục im lặng hồi lâu, sau đó anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
"Giang Tự." Thẩm Phương Dục ấn nhẹ dọc theo từng đốt ngón tay anh, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng giận nữa nhé?"
"Ừ."
"Hửm? Em không giận nữa à?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Giang Tự quay mặt đi: "Chắc là Hoàng Bân không phản ứng nhanh được như cậu đâu."
Không nhiều người nhớ đến chuyện phải ghi âm khi gặp chuyện gì đó trong cuộc sống. Đặc biệt khi cảm xúc đang dâng cao thì càng khó phản ứng lại. Kiểu giống như Thẩm Phương Dục cũng là lần đầu tiên Giang Tự nhìn thấy.
Với cả anh cắt ngang cũng khá sớm, trước đó Hoàng Bân và Thẩm Phương Dục cũng không có quan hệ lợi ích gì cả. Thế nên dù Hoàng Bân có thật sự ghi âm lại thì chỉ có một câu nói không đầu không đuôi như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng như anh nói đâu.
Chỉ là Giang Tự giận Thẩm Phương Dục quá bốc đồng. Vì xả giận cho anh mà tự đặt bản thân vào hoàn cảnh có thể gặp rủi ro như vậy.
Thẩm Phương Dục nghe anh nói xong thì dừng một chút, giọng nói mang theo chút sung sướng: "Em đang ngầm khen tôi đó hả?"
"..."
Giang Tự không muốn trả lời Thẩm Phương Dục cho lắm.
"Nhưng mà em có biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào không? Hoàng Bận đột nhiên nổi điên gây chuyện với em là vì gã đã thấy em gửi đoạn ghi âm kia à?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Giang Tự im lặng trong chốc lát, sau đó kể lại ngọn nguồn mọi chuyện anh nghe từ Tào Tuyền và Dương Nhuỵ lại cho Thẩm Phương Dục.
"Hoá ra là vậy, thế giới này nhỏ thật."
Thẩm Phương Dục cảm thán xong thì bỗng phản ứng lại: "Cho nên hôm đó lúc em ăn tối với Tào Tuyền Dương Nhuỵ cũng ở đó hả? Em cười với cô Tào là vì biết Dương Nhuỵ không sao à?"
"Sao cậu biết tôi cười với cô Tào?" Giang Tự hỏi.
Thẩm Phương Dục nhận ra bản thân vừa lỡ miệng: "..."
Giang Tự lập tức nhớ lại khi ấy anh ngồi trong nhà hàng nhìn qua cửa sổ có thoáng thấy chiếc xe thể thao màu vàng, sắc mặt có chút khó tả hỏi hắn: "Cậu đi xem tôi hẹn hò à?"
"Tôi..."
Thẩm Phương Dục "Tôi" nửa ngày, cuối cùng vẫn căng da đầu gật đầu dưới ánh mắt của Giang Tự.
Giang Tự nhớ rõ hôm đó Thẩm Phương Dục đã uống rất nhiều rượu, cau mày hỏi: "Cậu say rượu lái xe hả?"
Thấy Giang Tự sắp nổi điên lên, Thẩm Phương Dục vội vàng giải thích: "Tôi về nhà rồi mới uống."
Giang Tự nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa bình tĩnh lại, tin tức này đột nhiên tự xâu chuỗi trong đầu anh rồi cho ra kết luận: Thẩm Phương Dục đi theo tới chỗ anh hẹn người ta ăn cơm ngồi canh nửa ngày, sau đó về nhà lấy rượu ra tự chuốc say mình.
Tâm tình bỗng chốc trở nên kỳ lạ!
Hình như Giang Tự đã biết vì sao ngày đó cảm xúc của Thẩm Phương Dục lại khác thường rồi, còn chọc anh giận tới mức bỏ đi nữa.
"Em đừng nhìn tôi như vậy." Thẩm Phương Dục quay mặt đi, có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói thẳng: "Lúc đó tôi cho rằng hai người trò chuyện rất hợp nhau nên trong lòng khó chịu lắm."
"Đầu tiên là Dụ Hân, sau đó là Tào Tuyền. Cậu còn định hiểu lầm tôi bao nhiêu lần nữa đây?" Giang Tự bất đắc dĩ nói: "Vậy sao lúc Hoàng Bân nói tôi cướp bạn gái của gã cậu lại không tin thế?"
Thẩm Phương Dục vờ như không nghe ra ý châm chọc của anh, hùng hồn nói: "Một người đàn ông xuất sắc như tôi đang theo đuổi em đây này, em không thèm tôi ngược lại đi cướp bạn gái gã hả? Tôi có điên mới tin."
Giang Tự bật cười: "Cậu tự tin quá nhỉ?"
Ngược lại Thẩm Phương Dục không cười, hắn nghiêm túc nhìn Giang Tự nói: "Tôi thích em! Chỉ là không muốn thấy em có quan hệ tốt với ai khác hơn tôi hết..."
"Đương nhiên, tôi cũng không có ý muốn xen vào chuyện kết bạn của em đâu." Hắn cúi đầu nói.
Giang Tự mím môi, nhìn sang chỗ khác.
Sau một lúc anh mới chuyển chủ đề hỏi: "Chừng nào cậu bay vậy?"
Ánh mắt Thẩm Phương Dục hơi ngưng lại, nghe Giang Tự hỏi xong thì chút tình cảm nóng bỏng vừa mới bày tỏ xong cũng tan đi hết.
Giang Tự thấy hắn phiền nên giục hắn đi nhanh đây mà..
Thẩm Phương Dục chợt thấy mất mát, cố gắng lắm mới giữ được biểu cảm trên mặt, trả lời Giang Tự: "Ngày mai bay."
"Bệnh viện có xe đưa đón không?" Giang Tự hỏi.
Nếu không có thì anh có thể xin nghỉ để đưa Thẩm Phương Dục ra sân bay.
"Có. Tôi với Chương Trừng đi cùng nhau." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự gật đầu, hình như không có gì muốn dặn dò nữa hết. Sau khi im lặng một lát anh mới phát hiện Thẩm Phương Dục không vui lắm.
Giang Tự dừng một chút, do dự một hồi mới bổ sung thêm một câu: "Đi sớm về sớm."
Thẩm Phương Dục đang gục mặt xuống nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Hắn trông mong nhìn Giang Tự, một tay nắm tay anh một tay khẽ véo mũi anh một cái: "Tôi có thể ôm em một chút không?"
Hình như hắn đoán được tâm trạng của Giang Tự giờ cũng không tệ lắm. Trước khi Giang Tự kịp suy nghĩ rồi từ chối thì trực tiếp ôm anh vào lòng.
Quả nhiên Giang Tự không có đẩy hắn ra.
Bọn họ mặc rất dày nên tuy rằng đang ôm nhau thì vẫn cách nhau mấy lớp quần áo như cũ.
Tầm mắt Giang Tự dừng ở sau lưng Thẩm Phương Dục. Hôm nay bọn họ đi thẳng từ bệnh viện tới đây, trước đó Thẩm Phương Dục còn thực hiện hai ca phẫu thuật nữa. Giang Tự cúi đầu, hình như anh có thể ngửi được mùi nước khử trùng và mùi cồn trên người hắn.
Mà lẫn giữa những mùi đó dường như còn có một mùi hương dịu dàng ấm áp khác. Nó xen lẫn trong hỗn hợp Etanol dày đặc, ẩn giấu nhưng vẫn tồn tại.
Khứu giác có thể xây dựng cảm giác hình ảnh tốt hơn so với thính giác. Khi ngửi được hương vị riêng của một người nào đó, trong đầu cũng sẽ đột nhiên nghĩ đến một số chuyện trước đây.
Mà mùi hương này lại vô tình gợi lên một phần hồi ức của Giang Tự.
Đột nhiên tim anh đập nhanh hơn.
Giang Tự lui lui tránh thoát khỏi lồng ngực Thẩm Phương Dục, sau đó lại tỏ vẻ bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ nhưng vẫn không che giấu được đôi tai đang lặng lẽ ửng đỏ kia.
"Em sao thế?" Thẩm Phương Dục hỏi.
"Có hơi ngột ngạt, chắc do say xe thôi."
Thẩm Phương Dục khó hiểu nói: "Xe còn chưa chạy mà?"
Giang Tự quay mặt đi: "Tôi ngồi trong xe là thấy chóng mặt rồi."
"À... Vậy chúng ta về thôi." Hắn khởi động xe, hạ cửa sổ bên ghế phụ lái xuống, nói với Giang Tự: "Để vậy cho thông thoáng nhé."
Giang Tự "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn gió mạnh mẽ quét qua gò má, thổi bay mùi hương khiến anh phân tâm đi mất.
Có đôi khi Giang Tự cảm thấy nụ hôn bất ngờ hôm đó giống như chìa khoá mở chiếc hộp Pandora vậy. Hình như bắt đầu từ hôm đó, những việc mà từ trước tới nay anh luôn bỏ qua lại bắt đầu để ý tới rồi.
Anh để ý cả mùi hương trên người Thẩm Phương Dục, tần suất hô hấp của hắn. Để ý gương mặt của hắn, dáng người của hắn, còn có cả đủ loại thói quen lớn nhỏ không đáng nhắc tới. Để ý từng câu nói, từng hành động của hắn... Và để ý cả trái tim đang rung động của chính mình.
Lúc nãy ở hội trường nhiều người ồn ào đến vậy mà anh lại có thể phân biệt được giọng nói của Thẩm Phương Dục từ đống tạp âm đó. Thậm chí còn nghe được đại khái hắn đang nói gì nữa.
Quá kỳ lạ!
Giang Tự cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Bình tĩnh đi nào Giang Tự!
Anh nghĩ, người bảo người khác bình tĩnh là mình, nhưng cuối cùng người không bình tĩnh được cũng chính là bản thân anh...
———
Tui thử đổi xưng hô tôi-em ở chương này rồi nè. Mn đọc thấy sao?
Nếu thấy ngượng quá thì cmt tui đổi lại tôi-cậu như cũ nha!
Còn nếu thấy ok thì tui sẽ beta lại xưng hô từ chương bs Thẩm tỏ tình luôn nhá!
Góp ý góp ý nào!! 😆