"Thưa ông bà chủ, có người đến ạ!" Một người ở chạy vào cung kính nói.
Liễu Giai Ninh nhăn mặt: "Là ai vậy?"
Người ở khẽ gật đầu rồi mới nói: "Dạ, là người của Dương gia."
Lâm Huyền Du nghe xong liền nhướn mày, chả lẽ là Dương Hàn Phong?
Liễu Giai Ninh cũng nhìn sang người ở, bà trả lời: "Mời vào đi."
Bạch Thiên Ngạo có vẻ nghĩ ngợi.
Ngược lại là Bạch Anh Tuấn vô cùng trầm ổn.
Quả như Lâm Huyền Du đoán, người vào là Dương Hàn Phong.
Dương Hàn Phong theo người ở đến phòng anh.
Vừa nhìn thấy gia đình bốn người thì anh hơi cúi đầu: "Chào mọi người, tôi đến đón Du Du."
Ánh mắt như lửa đạn của Bạch Thiên Ngạo lia đến, ông hơi đánh giá cả người Dương Hàn Phong: "Đón Du Du? Bạch gia chúng tôi đâu phải không có xe, nếu cần thiết có thể lái máy bay đưa con bé về nhà, cần gì làm phiền đến cậu?"
Liễu Giai Ninh nhíu mày, bà đưa mắt trừng lớn Bạch Thiên Ngạo rồi quay sang nhìn Dương Hàn Phong.
Thái độ khác hẳn những Bạch Thiên Ngạo, vô cùng vui vẻ mà nói: "Đến cũng đến rồi, không cần vội.
Chắc còn cũng chưa ăn cơm đúng không? Cô Lý, lấy thêm một bộ chén đi để Hàn Phong ăn cùng chúng ta luôn."
Người tên cô Lý vừa nghe bà chủ gọi đã nhanh chóng đi vào bếp lấy thêm một bộ chén đặt cạnh chỗ ngồi của Lâm Huyền Du.
Dương Hàn Phong gật đầu, mỉm cười đáp lại Liễu Giai Ninh: "Vậy làm phiền giá đình bác rồi."
Dương Hàn Phong vừa ngồi xuống, Liễu Giai Ninh đã cười ha hả, vẫy tay tỏ ý không có gì: "Sao lại bác? Phải gọi là mẹ chứ! Con cũng ăn nhiều vào." Nói xong bà còn gắp cho Dương Hàn Phong miếng trứng.
Bạch Thiên Ngạo nhìn thái độ của vợ mà nói không nên lời.
Liễu Giai Ninh không thấy con gái bảo bối của bọn họ rơi vào tay kẻ khác à?
Bạch Thiên Ngạo không thể làm gì, chỉ có thể im lặng ăn cơm.
Nhưng ông vẫn không quên trừng mắt Dương Hàn Phong.
Chuyện này làm sao Dương Hàn Phong không nhìn ra được, anh ăn miếng trứng rồi nói nhỏ bên tai Lâm Huyền Du: "Hình như ba không thích anh lắm."
Lâm Huyền Du nghe anh nói cũng chẳng thèm ngẩng đầu, cô đáp lại như có như không: "Còn không phải do em kết hôn với anh sao?"
Dương Hàn Phong nhíu mày: "Không với anh, em còn định với ai?"
Lâm Huyền Du cong môi: "Bao giờ ly hôn anh sẽ biết."
"Ồ? Vậy em mơ đi."
Bạch Thiên Ngạo nãy giờ nhìn thấy hết.
Lâm Huyền Du cùng Dương Hàn Phong nói chuyện vui vẻ, lại kề sát đầu với nhau.
Đều này làm ông vừa vui vừa buồn.
Bạch Thiên Ngạo biết Dương Hàn Phong là người tốt, anh cũng có chí hướng, có thể lo cho con gái ông.
Nhưng Bạch Thiên Ngạo lại có chút không đành, con gái vừa nhận lại đã bị người khác cướp tay trên.
Hầy!
Bạch Thiên Ngạo lặng lẽ thở dài.
Trái lại Liễu Giai Ninh nhìn cảnh này vô cùng vui vẻ và hài lòng.
Con gái và con rể tình tứ như vậy đúng là chuyện tốt.
Ăn xong bữa cơm này Lâm Huyền Du cũng không ở lâu.
Cô tìm cớ rời đi, Liễu Giai Ninh có chút không đành nhưng vẫn hẹn lần khác gặp lại.
Không máy bay, là Dương Hàn Phong đưa Lâm Huyền Du về.
Lâm Huyền Du ngồi trong xe, hơi thở dài: "Hình như ba không thích anh lắm.
Sau này em sẽ được coi chuyện cha vợ con rể đúng không?"
Dương Hàn Phong đang lái xe cũng phải quay qua nhìn cô một chút: "Em nghĩ xa quá rồi."
Lâm Huyền Du không cho là vậy, cô cao hứng nói: "Không có đâu.
Ba em nói rằng mắt thẩm mỹ của em kém, anh chẳng có gì tốt cả.
Đẹp trai cũng không bằng ba với anh em, giàu cũng không bằng anh em nữa.
Còn nói sao em lại có thể nhìn trúng anh?"
Trên trán Dương Hàn Phong xuất hiện ba vạch đen, hai mắt anh không thèm nhìn cô: "Anh không đẹp? Anh không giàu? Em nói lại xem?"
Lâm Huyền Du không nhịn được mà cười to: "Không đúng không đúng! Dương Hàn Phong, anh tuyệt vời nhất! Ha ha!"
Mấy ngày sau đó chẳng có gì đặc biệt.
Lâm Huyền Du hết đi làm lại quay về nhà.
Buổi tốt hôm qua, Liễu Giai Ninh đã gọi cho cô.
Nói rằng Bạch gia muốn tổ chức một buổi tiệc để giới thiệu cô với mọi người.
Lâm Huyền Du nghĩ rằng không cần thiết nhưng Bạch gia dù sao cũng là gia tộc lớn, cũng nên tổ chức những bữa tiệc như vậy.
Lâm Huyền Du liền gật đầu.
Liễu Giai Ninh liền nói cho cô thời gian là tối nay, trang phục thì ngay sáng hôm nay đã gửi đến tận nhà cho cô.
Lâm Huyền Du có chút kinh ngạc, không ngờ Bạch gia có thể làm việc nhanh chóng như vậy.
Lâm Huyền Du vừa lựa váy dạ hội vừa cảm thán: "Mấy bộ này đẹp quá đi."
Dương Hàn Phong đang đọc báo liền nhìn qua, anh nhìn chiếc váy trắng trong tay cô lại nhìn sang kệ đồ.
Dương Hàn Phong cầm lấy một bộ váy đỏ đưa cho cô: "Em mặc cái này đi."
Lâm Huyền Du đưa mắt nhìn sang.
Bộ váy này không tồi, thiết kế đơn giản, lấy màu đỏ rượu làm nổi bật tổng thể.
Lâm Huyền Du vừa nhìn đã thích liền gật đầu: "Mắt thẩm mỹ của anh không tồi."